Chương 1261 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi có chút nghi hoặc, đầu tiên tôi nghĩ tới trong nhóm của mình có kẻ phản bội, nhưng ngay sau đó lại tự phủ nhận, không thể này, mấy người trong nhóm chúng tôi đều là thành viên cốt lõi của 701, cho dù có nội gián thâm nhập vào tổ chức, e là kẻ kia cũng không thể thâm nhập nổi.
Bởi vì, mấy người chúng tôi vốn rất trung thành với 701, từ tận đáy lòng, ai cũng hy vọng được bảo vệ báu vật của quốc gia, chứ không vì bất cứ nguyên do nào khác.
Tôi mở tờ giấy ra nghiên cứu kỹ càng lại một phen, những nghi ngờ trong đầu tôi càng lộ rõ.
Con đường này thoạt nhìn phức tạp, nhưng kỳ thật đó lại đi vòng quanh tuyến đường trước đó nhóm chúng tôi đã đi, điều đó có nghĩa là tôi đang đi ngoài tuyến đường của những người còn lại.
Tôi lăn qua lộn lại tờ giấy trong tay cũng không thể hiểu được lão Yên làm thế có dụng ý gì, xong thời gian không cho phép tôi nghĩ nhiều như thế, sau khi bình tĩnh lại một chút, tôi lại lên đường.
Cũng may lão Yên còn nhớ mang theo trang thiết bị cho tôi, nếu không, chỉ dựa vào những món đồ trên người của mình, tôi không có đủ tự tin để băng qua những ngọn núi phủ tuyết!
Trước đây tôi đã không nhận ra điều đó khi ở cùng với những người khác, nhưng bây giờ, tôi đã cảm nhận được sự hùng vĩ bao la của dãy núi Côn Luân này, khi một mình đi lại giữa những ngọn núi tuyết, tôi chẳng khác gì một con kiến cả.
Tôi đeo ba lô, cầm một chiếc cuốc phá băng để dò đường, như thể tôi đang đi du lịch một mình.
Thực ra tôi cũng không cần phải vội, lão Yên đã nói, nhiệm vụ của tôi là chiều mai đi đến địa điểm mà ông ấy đã đánh dấu trên bản đồ, tổng quãng đường chỉ có vài chục dặm, thời gian một ngày một đêm là quá đủ rồi.
Nhưng tôi lại muốn đến đó càng sớm càng tốt, dù lão Yên đã nói tôi không thể đến đó quá sớm hoặc quá muộn, nhưng tôi nhất định phải đến nơi trước khi màn đêm buông xuống.
Yêu cầu này rất kỳ quái, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của lão Yên, tôi cũng không dám nói gì, chỉ có thể đồng ý.
Vì thế tôi đi khá chậm, dọc theo đường đi, tôi còn suy ngẫm từng câu từng chữ mà lão Yên đã nói.
Ông ấy đã dặn dò rất nhiều, thậm chí còn bảo tôi trên đường đi đừng để bản thân bị đông cứng, cứ như thể ông ấy đang nói chuyện bình thường mà thôi.
Tuy nhiên, ẩn trong những lời ấy có một số từ ông ấy thực sự muốn nói với tôi, còn những từ còn lại lão Yên nói ra để đánh lạc hướng tôi, hoặc đánh lạc hướng kẻ khác, tóm lại, sau khi suy ngẫm khoảng vài phút, tôi đã dần dần sáng tỏ những lời này.
Mặc dù những lời chỉ dẫn của lão Yên nghe có vẻ hơi kỳ quái nhưng lại giúp tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Ít nhất, tôi vẫn còn là thành viên của 701, lão Yên vẫn còn tin tưởng tôi!
Nghĩ như vậy, thậm chí tôi còn bật cười, sau đó tôi lại sợ âm thanh này bị vang nên nhanh chóng che miệng lại.
****
Nắng treo trên bầu trời nhưng tôi không cảm nhận được một chút hơi ấm nào, bởi lớp tuyết dưới chân ngày càng dày hơn, dù chỉ cách tuyến đường trước đó chưa đầy một km nhưng sự chênh lệch lại rất lớn.
Tôi đang đi một quãng đường dài trong tuyết, cũng không phải do tôi cố ý giảm tốc độ, mà là không thể đi nhanh hơn được.
“Nơi này rốt cuộc là nơi nào?” Tôi lấy bản đồ ra, tranh thủ thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi và nghiên cứu, lão Yên dùng bút đen vẽ một vòng tròn tại một địa điểm, nhưng xung quanh vòng tròn vẫn còn vài vết mực, tựa như ông ấy vẫn chưa chắc chắn lắm.
Tôi nhìn thẳng về phía trước dọc theo tuyến đường, điểm cuối bị chặn bởi những ngọn núi nhấp nhô, chỉ có thể nhìn thấy một vùng trắng xóa rộng lớn.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn còn cảm thấy khó hiểu, vì sao lão Yên lại để tôi đi một mình trên còn đường này? Rõ ràng chúng tôi đã đuổi kịp Xích Mi, chỉ cần chú ý một chút thì tất nhiên có thể tới được đích.
Có lẽ nơi được vẽ trên bản đồ mà ông ấy đã đưa tôi chưa chắc đã là đích đến, nếu không, tại sao chúng ta không đi thẳng tới đó và phục kích chứ?
Sau khi nghỉ ngơi khoảng nửa tiếng, tôi lại đứng dậy và tiếp tục bước từng bước về phía trước.
Trong hoàn cảnh như vậy, không cần bất kỳ nguy hiểm bên ngoài nào, chỉ riêng nội tâm bất an cũng đủ để khiến người ta suy sụp rồi.
Khi màn đêm dần buông xuống, cơn gió lạnh ban đầu thổi vào người bây giờ lại phát ra những âm thanh tựa như có ma quỷ thổi ngay bên tai, khiến người ta sẽ cảm thấy sợ hãi một cách vô cớ.
Ngay cả những tiếng động nhỏ thỉnh thoảng cũng khiến tôi sợ hãi trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi chắc chắn không có nguy hiểm nào thì tôi mới dám tiếp tục tiến về phía trước.
Độ sáng đèn pin của tôi không quá cao, chỉ đủ để đảm bảo tôi có thể nhìn rõ con đường dưới chân mình.
Đi khoảng một tiếng trong bóng tối, tôi cảm thấy còn mệt mỏi hơn cả khi đi nửa ngày khi trời còn sáng. Tôi không thể không dừng lại để nghỉ ngơi, vì toàn bộ nước trong ấm đã được dùng để cứu Nha Tử, tôi chỉ có thể xoa lấy một quả cầu tuyết cỡ nắm tay và cho vào miệng ăn.
Cái lạnh khiến tôi không khỏi rùng mình và quấn quần áo chặt hơn.
Lần này xem như là do 701 phạm lỗi, không ai có thể ngờ được đám người của Xích Mi sẽ đến núi Côn Luân, mặc dù tôi đã chuẩn bị quần áo dày nhưng cũng không đủ để chống chọi với cái lạnh trên vùng núi phủ đầy tuyết này.