Chương 1262 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi nghiến răng cởi quần áo, dùng cầu tuyết lên người một lượt rồi lại mặc quần áo vào.
Ước chừng qua 5 phút sau, tôi cảm thấy cả người đều ấm áp, lại ăn thêm một hộp thịt bò đóng hộp, lúc này mới cảm thấy hài lòng mà tiếp tục xuất phát.
Đêm tối có thể nuốt chửng một con người, huống chi còn là đêm tối trên núi tuyết, thỉnh thoảng tôi phải tự động viên bản thân mới có sức lực mà bước tiếp.
Tôi tiếp tục đi bộ như vậy trong hai hoặc ba tiếng đồng hồ, đi từ giữa trưa đến nửa đêm, tôi tìm được một nơi tương đối bằng phẳng, trải túi ngủ ra và vùi mình vào đó, tôi cũng dùng tuyết để chặn các khu vực xung quanh, đề phòng nếu có thứ gì đó đi ngang qua nó cũng không thể dễ dàng phát hiện ra tôi.
Kỳ thật tôi cũng không thể ngủ ngon được, một người có thể ngủ ngon lành trong hoàn cảnh như vậy mới là điều kỳ lạ!
Tôi chỉ nhắm mắt lại, để thể lực từ từ hồi phục, trên thực tế thời gian tôi ngủ không hề lâu chút nào, ước chừng chỉ ngủ được khoảng 1-2 tiếng mà thôi, sau nửa đêm, tôi gần như luôn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
“Xì xào…”
Có những âm thanh xì xào liên tục vang lên bên tai tôi, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh nhưng lại không dám cử động.
Tôi rúc sau trong túi ngủ và không dám động đậy, âm thanh đó thật sự quá gần, tin chắc rằng nếu bây giờ tôi mà bò dậy, nhất định có thể kinh động tới thứ kia, cho nên tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để giữ mình nằm yên một chỗ.
Tiếng xì xào kia vừa nghe như tiếng chim kêu, lại vừa như tiếng ếch kêu vào mùa hè.
Nhưng dù là gì đi chăng nữa thì nó cũng khó có thể xuất hiện trong môi trường băng giá và đầy tuyết như vậy.
Tay của tôi khẽ cử động, một thanh phi đao bay từ trong tay áo của tôi ra ngoài, tôi nhanh chóng tính toán trong đầu, nếu bây giờ hành động, liệu tôi có thể khống chế thứ kia được hay không?
Nhưng dù tính toán thế nào thì tỷ lệ chiến thắng của tôi cũng quá thấp, bởi vì ngay khi vừa mới cử động, thứ kia sẽ cảm nhận được, tôi căn bản không có thời gian mà phi dao.
Vì tay tôi đang ở trong túi ngủ nên dù có di chuyển nhanh đến đâu, tôi vẫn cần một chút thời gian để phản ứng lại.
Vốn dĩ tôi không muốn cho tay vào túi ngủ, nhưng nhiệt độ ban đêm ở núi Côn Luân thực sự quá thấp, nếu để ở bên ngoài, tôi e rằng cánh tay của mình sẽ bị liệt mất, bởi vì, dù cho không quá an toàn nhưng tôi vẫn chỉ có thể làm như vậy mà thôi.
Không ngờ được là, khéo làm sao, tôi lại gặp phải thứ kia.
Những truyền thuyết về núi tuyết lần lượt xẹt qua trong đầu tôi, cuối cùng trở nên mơ hồ, nhưng không hề có bất cứ truyền thuyết nào tương ứng với thứ đang kêu xì xào kia.
Tôi tự an ủi mình rằng đây có thể chỉ là một con chim nào đó mà thôi, bởi vì nơi tôi đang nằm tương đối ấm áp nên con chim kia mới đậu ở đây, thế nhưng tôi lại không dám mạo hiểm, chẳng may thứ kia không phải là chim thì sao?
Không biết đã qua bao lâu, tiếng xì xào kia dần dần nhỏ lại, cuối cùng âm thanh kia trở nên yếu ớt.
Tôi hơi ngạc nhiên, nghe như thế thứ kia sắp không trụ được rồi, đúng không?
Tôi cầm phi đao bằng tay phải, một tay khác cẩn thận kéo khóa túi ngủ xuống rồi thình lình ngồi dậy. Tiếp theo đó, tôi nhìn thấy một thứ… một thứ giống như màng trong suốt nằm trên túi ngủ của tôi, thoạt trông giống như một lớp túi nhựa.
Nó đã từng cứu tôi, nếu không có nó, đoán chừng tôi đã bị độc của con Kim Tước kia hại chết rồi.
Sau đó, thứ này đã biến mất, lúc ấy tôi cũng chẳng có thời gian mà để ý, chỉ cho rằng đây là sự trùng hợp mà thôi, không ngờ được thứ lại lại xuất hiện ở đây.
Thứ này rốt cuộc là gì?
Tôi chậm rãi nâng nó lên, trên tay lập tức cảm nhận được cảm giác nhão nhão dính dính, tôi không dám động nhiều, âm thanh của nó đã vô cùng yếu ớt, cứ như thể chỉ cần động thêm một chút nữa là nó sẽ chết.
“Mày làm sao thế?” Tôi hỏi vô cùng tự nhiên, dường như tôi có thể giao tiếp với thứ trước mắt này.
Xì xì…
Nó kêu to một tiếng, nói thật, tôi không hiểu quả bóng nhầy nhụa này đang kêu từ đâu tới, nên sau khi ngơ ngác một lúc, tôi đã bỏ nó vào trong túi ngủ, nghĩ chắc hẳn nó đã bị đông cứng.
Quả nhiên, qua khoảng chừng 2 phút sau, tiếng kêu của nó càng to và rõ ràng hơn.
Nhưng tôi chỉ thấy kỳ lạ, dù rằng đã đọc không ít thứ sách lạ, xong tôi lại chưa bao giờ nghe nói đến một sinh vật như vậy ở đâu cả.
Thứ này kêu xì xì mấy tiếng, sau đó, chắc là vì năm trong túi ngủ rất thoải mái, nên nó lăn lộn trong túi ngủ vài vòng rồi cuộn mình thành một quả bóng và cứ nằm yên trong đó mà không phát ra bất cứ tiếng kêu nào nữa.
Nó đang tìm một cái tổ cho riêng mình, lập tức tôi thấy dở khóc dở cười.
Tuy rằng thứ này không lớn, nhưng sau khi nó chiếm lấy túi ngủ, tôi cũng không dám ngủ nữa, chỉ sợ mình hơi cử động một chút đã đè nó xẹp lép. Cũng may là tôi đã ngủ gần đủ rồi, nên chỉ ngồi bên cạnh và thi thoảng quan sát cái thứ kia một chút, thỉnh thoảng lại suy ngẫm về tấm bản đồ lão Yên đưa cho.
Tôi không biết lão Yên đã từng đến núi Côn Luân bao giờ chưa, nhưng tôi biết bản đồ ông ấy đưa cho mình rất chi tiết, nếu không, tôi sẽ không thể tìm được đi trong ngọn núi phủ đầy tuyết rộng lớn này.