← Quay lại trang sách

Chương 1263 Bảo Vật Đạo Giáo

Làm thế nào mà ông ấy có được một tấm bản đồ chi tiết như vậy?

Tôi vuốt ve tờ giấy này, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy thật quái lạ.

Từ lúc chúng tôi biết được Xích Mi muốn tới núi Côn Luân, đến khi lão Yên lấy ra tấm bản đồ này, tôi tin rằng những người khác không hề biết ông ấy lại giữ bản đồ này trong tay.

Thậm chí, những người khác còn không biết được tôi đang một mình âm thầm lặn lội trên núi tuyết, chấp hành một nhiệm vụ bí mật nào đó!

Kỳ thật tôi cũng có chút hoài nghi về những gì lão Yên đang muốn làm, nhưng không biết tại sao, ngay khoảnh khắc ông ấy xuất hiện, tôi lại tin rằng lão Yên là là có động cơ riêng.

Dù cho ông ấy lại lừa tôi thêm một lần nữa, tôi cũng sẽ giả vờ như đang đến thăm núi Côn Luân một chuyến.

Lúc 4 giờ sáng, tôi lại chuẩn bị xuất phát lần nữa, như khi thu dọn túi ngủ, tôi mới phát hiện ra thứ kia đã biến mất từ lúc nào mà bản thân chẳng hay.

Tôi còn cố ý ghé sát vào túi ngủ và kiểm tra lại một lượt thật cẩn thận, sợ mình hoa mắt nên không nhìn thấy nó, nhưng kết quả lại nói cho tôi biết, thứ kia đã thực sự biến mất rồi.

Đúng là một thứ kỳ lạ!

Xoa xoa đầu một phen, tôi cũng không biến thứ kia làm sao lại tìm được mình và làm sao nó lại biến mất mà mình lại không hề hay biết gì, dù sao, khi biết nó hẳn là còn sống thì tôi cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

“Thôi, đi thôi.” Tôi cảm thấy có chút mất mát.

Vốn dĩ tôi nghĩ chặng đường sau này còn có một con vật nhỏ làm bạn với mình, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mình tôi, khói tránh khỏi cảm giác thất vọng.

Tôi chạm vào nơi con vật nhỏ kia đã nằm tối qua, kỳ lạ là, không hề có cảm giác dính dính, ngược lại, tôi lại cảm nhận được nơi ấy rất khô ráo.

Thu dọn túi ngủ, đồng thời xóa sạch dấu vết mình để lại khi nghỉ chân ở nơi đây, lúc này tôi mới chậm rãi bước về phía trước.

Tiếp theo tôi cần phải xuống núi, chờ khi xuống được nửa đường tôi lại leo lên sườn núi bằng một hướng khác, sau đó đi bộ thêm một tiếng nữa là có thể tới được nơi lão Yên đã đề cập.

Vậy nên tôi không vội chút nào!

****

Tôi ăn chút lương khô, hoạt động tay chân một chút để làm ấm cơ thể, sau đó mới chậm rãi tiến về phía trước!

Hôm qua tuyết rơi, nên tuyết ở nơi này đều còn rất mới, tôi vốc một ít lên và bỏ vào trong miệng nhai, ban đầu tôi còn cảm thấy lạnh, nhưng sau đó tôi dần dần yêu thích cảm giác này, nên thỉnh thoảng lại vốc một nắm tuyết để ăn.

Không thể không nói nước tuyết này rất sảng khoái, tuy không ngon bằng nước khoáng nhưng cũng không tệ hơn là mấy.

Chủ yếu là nó có thể nâng cao tinh thần.

Cả đêm qua tôi không ngủ được mấy nên hôm nay có hơi uể oải, tuy nhiên, sau khi ăn hết vốc tuyết này đến vốc tuyết khác vào bụng, đột nhiên tôi trở nên tràn đầy năng lượng và không hề cảm thấy buồn ngủ nữa.

Chẳng mấy chốc, tôi đã đến nơi lão Yên bảo tôi xuống núi, cúi người nhìn về phía dưới, nó thậm chí còn dốc hơn nơi chúng tôi đã từng trèo lên đây, giống như một thanh kiếm sắc bén cắm thẳng xuống đất, không có chỗ nào để đặt chân.

Có lẽ sẽ mất rất nhiều thời gian để có thể xuống núi đây.

Cũng may là tôi có đủ thời gian.

Tôi dò xét địa hình một chút, không dám buộc sợi dây leo núi phía trên, trực tiếp dùng móc sắt của mình móc vào mép vách đá và buộc đầu còn lại quanh eo, sau khi xác định không có vấn đề gì, liền leo thẳng xuống vách đá.

Tôi trượt xuống một đoạn ngắn, tìm được chỗ đặt chân thì liền rút móc sắt ra và tiếp tục tìm nơi buộc chặt chúng.

Cứ như vậy, tôi buộc chặt móc sắt và tìm một nơi để đặt chân, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng tôi cũng tìm được một gốc cây ở phía dưới.

Đây là một loại cây có màu đỏ rực như lửa, lão Yên từng nói, một khi nhìn thấy loài cây này thì tôi có thể đi dọc theo hướng nam, khi lại nhìn thấy loài cây này một lần nữa, tôi có thể trèo ngược lên trên.

Tôi thấy lạ khi thấy được một loại thực vật có thể mọc được ở nơi băng giá bao phủ quanh năm thế này, tuy nhiên, thoạt nhìn vẻ bề ngoài loài cây này cũng chẳng có gì khác lạ, trừ màu đỏ quá chói lọi của nó.

Nhìn thấy gốc cây này, tôi thấy tự tin hơn hẳn, vì thế tốc độ leo xuống cũng chậm lại và từ từ cúi người xuống.

Ước chừng khoảng 20 phút sau, cuối cùng tôi cũng dừng lại bên cạnh gốc cây kia.

Tôi không dám tùy tiện chạm vào nó, quy luật của thiên nhiên chính là loài nào càng có vẻ ngoài tươi đẹp thì càng độc, loài thực vật này có vẻ ngoài đỏ rực như ngọn lửa, lại sinh trưởng bên trên một vách đá như vậy, nếu nói nó không có chút nguy hiểm gì còn lâu tôi mới tin.

Lấy một chiếc cameras loại nhỏ từ trong ngực ra, tôi chụp lại thứ này, sau đó cẩn thận né tránh gốc cây nọ và chậm rãi leo xuống theo hướng nam.

Vách đá nhìn từ trên cao trông rất dốc, nhưng khi gặp được gốc cây nọ và bắt đầu trèo xuống theo hướng nam, con đường của tôi lại trở nên bằng phẳng hơn nhiều.

Điều này cũng khiến tôi bớt lo lắng hơn, tôi từ từ tiến về trên vách đá, ngoài việc không dám nhìn xuống phía dưới, thì con đường tôi đang đi cũng được tính là khá an ổn.