← Quay lại trang sách

Chương 1264 Bảo Vật Đạo Giáo

Con đường mà lão Yên vạch ra thoạt trông có chút hung hiểm, nhưng kỳ thật lại chẳng hề có nguy hiểm gì cả.

Tôi nghi ngờ đây là do ông ấy cố ý, với mức độ chi tiết trên bản đồ ông ấy đưa cho tôi, nhất định lão Yên đã biết được con đường này trông như thế nào.

Lúc này còn chưa đến giữa trưa, đi được nửa đường tôi chợt dừng lại, lão Yên bảo tôi phải nắm chắc thời gian để đến đích, cho nên tôi đã treo mình trên vách đám ăn chút lương khô một cách khó nhọc, sau đó lại vốc một nắm tuyết bỏ vào trong miệng.

Nhưng tôi kinh hoàng khi phát hiện ra, tuyết trước mặt mình ấy vậy mà lại chậm rãi chuyển động?

Tôi vội nhét cả quả cầu tuyết vào miệng, hơi lạnh khiến tôi rùng mình một cái, thế nhưng bản thân lại không dám trì hoãn thêm giây phút nào, bám vào dây thừng và nhanh chóng trèo lên khoảng 1 mét.

Sau đó tôi nhìn xuống phía dưới và thấy nơi mình vừa mới đứng đã sụp đổ, một một mảnh đá lộ ra từ bên trong.

Đá bên trong đá nhẵn nhụi đến mức bóng loáng, nếu tôi còn đứng ở nơi đó, hiện giờ chắc cả người đã rơi theo những bông tuyết kia xuống tận vực sâu rồi.

Nhìn tảng đá nọ mà lòng tôi sợ hãi không thôi, không rõ vì sao tôi chỉ vốc một nắm tuyết mà cũng có thể khiến cả tảng đá sụp đổ?

Tôi bị treo trên sợi dây leo núi, qua một hồi lâu mà cũng không dám động đậy gì, mãi cho đến khi chắc chắn nơi này sẽ không sụp xuống nữa, lúc này tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ trượt xuống.

Nhìn chằm chằm vào tảng đá trước mặt, độ dày của lớp băng tuyết bao phủ trên những ngọn núi tuyết không thể nào mỏng đến mức này được, cách giải thích diu nhất chính là, chỗ tuyết ở nơi này đã bị ai đó động tay động chân.

Nơi này là nơi nhô ra giữa vách đá sâu thăm thẳm, hơn nữa, cần phải vượt qua đây mà không do dự.

Lòng tôi lập tức chùng xuống, bản đồ là lão Yên cho tôi, ông ấy còn chỉ rõ nơi tôi nên xuống núi và rẽ ở đâu… Vậy ông ấy có biết cục đá ở đây đã bị người ta động tay động chân không?

Nếu như lão Yên không biết, vậy thủ phạm là ai? Còn nếu lão Yên biết… Tôi không dám suy nghĩ tiếp nữa, dù cho ông ấy không không tin tưởng tôi, nhưng tôi cũng không tin rằng lão Yên sẽ giết mình, xét cho cùng, trong mấy năm qua ông ấy luôn đối xử với tôi rất tốt kia mà.

Dù cho tôi có làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo đến nỗi ông ấy cần phải dọn dẹp lại tổ chức, thì lão Yên cũng đau cần làm tới mức thế này.

Huống chi tôi cũng chưa làm ra chuyện gì tới nỗi thương thiên hại lý.

Tôi đứng trước tảng đá và đưa tay chạm vào nó, xúc cảm lạnh lẽo truyền tới khiến bản thân tôi hơi bình tĩnh lại, không còn suy nghĩ lung tung nữa.

Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, đúng, núi tuyết huyền bí như vậy, sự trùng hợp này hoàn toàn không thể chứng minh cho điều gì.

Không sai, rất có khả năng chỉ là sự trùng hợp mà thôi!

Tôi cứ lặp đi lặp lại điều đó trong đầu cho đến khi mắt tôi mờ đi, lúc này tôi mới dừng lại.

Tôi vẫn không thể thuyết phục được bản thân mình…

Cười khổ rồi lắc lắc đầu, tấm bản đồ này là đích thân lão Yên đã đưa cho tôi, thậm chí ông ấy còn không dặn dò tôi trên đường đi phải cẩn thận chuyện ngoài ý muốn, Chứng tỏ ông ấy chưa từng cho một ai khác nhìn thấy tấm bản đồ này.

Tôi cứ treo mình lơ lửng giữa vách núi như thế, trước mặt tôi chỉ là tảng đá nhô ra, phía sau là vách đá sâu vạn trượng, nếu buông tay, phỏng trừng tôi cũng chẳng cần phải lo lắng về những vấn đề này nữa.

Tôi nhìn xuống, phía dưới sâu không thấy đáy, một mảnh sương mù mênh mông, tôi có cảm giác như mình đang nhìn chằm chằm vào không trung.

Phải mất vài phút tôi mới lấy lại được bình tĩnh, tôi không thể bỏ cuộc, chẳng may đây thực sự chỉ là trùng hợp thôi thì sao?

Khi đó tôi không những có lỗi với lão Yên, mà cũng uổng phí chính tính mệnh của mình.

Ổn định lại cảm xúc, tôi tay áo lên lau nước mắt một cách thô bạo, một người đàn ông trưởng thành thì có gì mà phải khóc chứ?

Sau đó tôi kéo sợi dây leo núi, cũng may mắn là nó vẫn còn rất chắc chắn, thế là tôi lại chạm vào những tảng đá và tiếp tục đi về phía Nam.

Tuyết rất trơn, nhưng tôi đã quyết tâm, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải đi đến tận cùng để tìm ra chân tướng, rốt cuộc vì sao lão Yên lại muốn làm như vậy? Hơn nữa… Sự cố ngoài ý muốn này rốt cuộc có phải là do ông ấy cố ý gây ra hay không?

Cho dù có chết thì tôi cũng phải hiểu rõ mọi chuyện thì mới chết, không thể chết một cách không rõ ràng thế này được.

Tiếp đó, tốc độ của tôi đã nhanh hơn một chút, bởi vì trong lòng đang khẩn trương nên tôi vẫn có thể duy trì sự ổn định ngay cả khi tăng tốc độ.

Khoảng một tiếng sau, một gốc cây màu đỏ khác xuất hiện trước mắt tôi.

Tôi cụp mắt xuống, không nhìn nhiều, trong đầu nghĩ ngợi rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không đổi hướng.

Phương hướng leo lên thực ra có thể dịch chuyển một chút, nhưng tôi lại có chút không cam lòng, nếu lão Yên thực sự muốn giết chết tôi, vậy tôi phải tận mắt chứng kiến.

Tôi leo lên dọc theo gốc cây màu đỏ kia, lúc này tốc độ của tôi đã chậm lại, bởi vì bây giờ đã là buổi chiều, tôi phải mất tầm một tiếng nữa mới leo lên được, sau đó lại còn phải đi bộ khoảng một tiếng nữa, mà vừa hay sắc trời lúc này cũng đã tối.