Chương 1265 Bảo Vật Đạo Giáo
Thời gian lão Yên hẹn với tôi đúng là vừa khéo.
Không thể không nói, lão Yên thực sự rất hiểu tôi, cả thể lực lẫn suy nghĩ của tôi ông ấy đều hiểu rất rõ.
Mỗi lần bước lên một bước, tôi đều cảm thấy hơi sợ hãi, tôi muốn xem trên con đường này có cạm bẫy gì không, nhưng lại sợ rằng trên con đường này thật sự có cạm bẫy.
Nếu thực sự có bẫy, cho dù tôi không muốn nghi ngờ lão Yên thì cũng không thể nữa.
Tôi leo lên từng chút một, cho đến khi không thấy gì bất thường trên đỉnh núi, cuối cùng tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm, phía trước hẳn là không có điều gì nguy hiểm nữa rồi?
Tôi cất dây leo núi, ngồi trên đỉnh núi nghỉ ngơi vài phút rồi mới chạy thẳng về đích.
Một tiếng, tính theo thời gian hiện tại, chắc là vừa đúng lúc tôi lao tới đó.
Cuối cùng tôi cũng xác nhận được lộ trình trên bản đồ rồi xách ba lô và tăng tốc, nhìn mặt trời dần lặn xuống chân núi, đích đến cũng càng ngày càng gần.
Lão Yên nói, chỉ cần tới được nơi đó, tôi có thể hiểu hết được mọi chuyện.
Nghĩ mình có thể lập tức vạch trần chân tướng, đôi tay tôi không kìm được mà hơi run lên.
Cuối cùng, khi ánh dương chỉ còn lại một đường nhỏ, tôi cũng đã đến được đích!
Tôi không dám động, không thể tin rằng nơi trước mặt lại là đích đến của mình, tôi phải xem đi xem lại tấm bản đồ trong tay, thế nhưng không có sai sót nào cả, chính là nơi này… lối vào hang động.
Tại sao lại như vậy?
Dựa theo lộ trình và hướng đi mà lão Yên đã chỉ cho tôi, dù có đi vòng quanh bao nhiêu lượt thì cũng không thể nào quay lại cửa hang động được.
Tôi đứng trước cửa hang không nhúc nhích, chỉ ngơ ngác nhìn đích đến của mình.
Sửng sốt khoảng chừng 10 phút, cuối cùng tôi cũng bước được bước đầu tiên.
Đây có phải là hang động mà chúng tôi đã từng đi qua hay không? Bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
****
Đầu óc tôi hỗn loạn, không biết phải làm sao, chỉ biết bước chân tiến về phía trước một cách máy móc.
Cuối cùng, tôi đến được cửa hang, cúi xuống và chui vào bên trong, sau đó tôi nhìn thấy một người, một người mà tôi đã gần như quên mất sự tồn tại của cô ấy.
“Sao cô/anh lại ở đây?”
Chúng tôi gần như là đồng thanh, vẻ khiếp sợ trên mặt đối phương không phải là giả.
Cô ấy dường như nhận ra điều gì đó không ổn với tôi, chậm rãi hỏi: “Rốt cuộc anh bị là sao thế, mấy người lão Yên đâu? Không phải anh đi cùng với họ sao?”
Tôi không nói gì, mà chỉ dùng sức dụi mắt, cảm thấy nhất định là do mình bị hoa mắt nên mới xảy ra tình huống này.
Ấy vậy mà sau khi tôi dụi mắt xong, bóng người trước mắt vẫn không hề biến mất, lời quan tâm của cô ấy vẫn còn vang lên bên tai tôi.
“Cô Hầu, trước tiên cô hãy để tôi nghỉ ngơi đã!” Giọng tôi trầm thấp, không phải là tôi không muốn đáp lại sự quan tâm của cô ấy, nhưng tôi thực sự không hiểu sao lại có thể xảy ra tình huống như vậy.
Hang động này chắc không phải là nơi chúng tôi đã đi qua trước đây, vừa rồi tôi quá sốc nên không chú ý đến đến một số chi tiết, bây giờ ngẫm lại, hang động này sạch sẽ hơn nhiều, bên trong cũng rất khô ráo.
Lời giải thích duy nhất là lão Yên đã biết Hầu Chanh Chanh đang ở chỗ này, cố ý để cho tôi đến gặp cô ấy.
Nhưng tại sao Hầu Chanh Chanh lại ở nơi này chứ?
Sắp xếp lại những manh mối, tôi cũng không quên rằng trước đây khi cô ấy xuất hiện cùng với một vài tên đàn em, hình như là cô ấy muốn đi theo chúng tôi, hơn nữa hành động của cô ấy khi đó thoạt trông vô cùng quái lại.
“Lúc đó anh có nhìn thấy tôi không?” Hầu Chanh Chanh vẫn mỉm cười như cũ.
Chuyện đã tới nữa này cũng chẳng có gì phải giấu diếm nữa, cho nên tôi đã gật đầu, nói lúc ấy mình ở ngay bên cạnh, vì vậy đã nghe được hết đoạn đối thoại giữa cô ấy và đám đàn em rồi.
Hầu Chanh Chanh như trầm tư điều gì đó, khẽ gật đầu rồi nói: “Khó trách, sau đó chúng tôi muốn theo dõi cách anh mà lại khó khăn như thế, hoá ra là do các anh cố tình trốn tôi.”
“Vì sao cô lại muốn theo dõi chúng tôi?” Suy nghĩ của tôi càng ngày càng rõ ràng, Hầu Chanh Chanh tất phải biết được điều gì đó, nên lão Yên mới để tôi tới gặp cô ấy, từ đây tôi mới có thể có được đáp án mà mình muốn biết.
Hầu Chanh Chanh tìm đại một hòn đá và ngồi lên, cô ấy cười nói: “Nếu không phải tôi luôn đi theo cách anh, làm sao tôi biết được nhiều chuyện thú vị như thế?”
Tôi nhíu mày, ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.
Hầu Chanh Chanh vỗ vỗ tay, 3 bóng người mặc đồ đen ẩn trong bóng tôi đã đi ra, vừa rồi họ đã ở ngay đây, chỉ là tôi không thể nhận ra được thôi, có lẽ đám này cũng chẳng phải đèn cạn dầu đâu.
Hầu Chanh Chanh chỉ vào trong ba tên áo đen, bảo anh ta kể lại những gì đã xảy ra trên đường đi cho tôi nghe.
“Các người đang bị người Nam Cương theo dõi.” Anh ta vừa mở miệng đã nói ra một chuyện mà tôi đã biết từ lâu, nên tôi không hề ngạc nhiên chút nào, ngược lại, tôi lại không kiên nhẫn hỏi ngược lại, thế thì sao?
Tiếp đó anh ta lại lên tiếng, nhưng những lời lần này lại khiến tôi sởn tóc gáy: “Trong đội của các người có người Nam Cương tràn trộn vào.”
Sao?
Chẳng lẽ anh ta đang ám chỉ Côn Bố?