← Quay lại trang sách

Chương 1266 Bảo Vật Đạo Giáo

Người này phảng phất như biết tôi đang muốn hỏi gì, nở nụ cười quỷ dị, nói muốn tôi gặp một người trước.

Sau đó anh ta vỗ tay, hai người phía sau biến mất trước tiên, không tới hai phút sau, họ lại xuất hiện lần nữa, nhưng lần này còn đỡ theo một người.

Sắc mặt người này tái nhợt, khóe miệng còn dính vết máu, tuy rằng anh ta vẫn còn tỉnh táo, nhưng hiển nhiên cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.

Côn Bố!

Tôi không dám tin tưởng mà nhìn vào người kia, ngay khi tôi vừa muốn xông lên quan sát tình hình của Côn Bố, Hầu Chanh Chanh liền vươn tay ngăn cản tôi.

“Tránh ra!” Tôi quát.

Hầu Chanh Chanh ôm cánh tay, bảo tôi đừng quá xúc động, bọn họ đã kiểm tra qua vết thương của Côn Bố, tuy rằng vết thương của anh ta rất nặng, nhưng chỉ cần tĩnh dưỡng lại thì sẽ không gặp vấn đề gì lớn.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy Côn Bố, ngay lập tức tôi liền hiểu chuyện gì đã xảy ra, vậy mà Côn Bố lại tráo đổi ngay trước mặt chúng tôi.

“Chuyện đó xảy ra khi nào?” Tôi siết chặt nắm tay.

Nếu đúng như vậy thì có thể giải thích rõ ràng mọi hành vi kỳ lạ của lão Yên, Côn Bố bị đánh tráo, mọi hành động của chúng tôi đều nằm trong tầm mắt của người đó, hơn nữa chúng tôi còn nhận được tin uy hiếp từ ngôi làng kia, nói không chừng, đám người Nam Cương kia đã cấu kết với bọn Xích Mi, đây đúng là thảm họa đối với chúng tôi.

Bởi vậy, lão Yên mới cố ý tình phớt lờ và đẩy tôi ra.

Tôi thở ra một hơi nặng nề và nghe thấy giọng nói yếu ớt của Côn Bố, anh ta nói mình gắn máy nghe trộm lên người Xích Mi sau đó liền bị phục kích, rồi bất lực nhìn một người đàn ông trông giống hệt mình lột sạch quần áo và trang bị, sau đó gã kia đã gia nhập vào đoàn của chúng tôi.

Còn bản thân anh ta thì bị thương rất nặng, vốn dĩ đám người kia định giết Côn Bố để diệt khẩu, mau là anh ta đã được Hầu Chanh Chanh cứu giúp.

Hầu Chanh Chanh vốn dĩ luôn đi theo chúng tôi, nhưng sau khi cứu được Côn Bố thì nhóm của cô ấy lại không dám đi theo nữa, thay vào đó, sau khi theo chúng tôi tới được hang động kia, vừa thấy có cơ hội, cũng chính là lúc nhóm chúng tôi đồng loạt tắt đèn pin, cô ấy liền kể lại ngắn gọn sự tình cho lão Yên nghe, đồng thời đưa một tấm bản đồ cho ông ấy, bảo ông ấy nhất định phải nghĩ cách tách khỏi đội và đến nơi này hội hợp với họ.

Chỉ là cô ấy không ngờ được, người tới hội họp với họ ấy vậy mà lại là tôi!

Bảo sao… Bảo sao khi bật đèn lên, cả người lão Yên đều như thay đổi hẳn, cũng khó trách từ sau khi trở về Côn Bố lại bảo mình không thể khống chế được cổ trùng nữa, hoá ra từ lúc ra ngoài thám thính người kia đã không phải là Côn Bố nữa, nếu gã còn khống chế cổ trùng thì kiểu gì cũng sẽ bị chúng tôi phát hiện ra sơ hở, thế nên gã đã chọn cách đơn giản là nói mình không khống chế được cổ trùng.

Cô Thu còn bảo vệ gã hết lòng như vậy, còn tôi thì liều mạng nghĩ ra nguyên nhân vì sao gã không thể khống chế được cổ trùng, ai có ngờ được đâu, tất thảy chỉ là giả dối…

Tôi không biết nên nói gì lúc này, chỉ cảm thấy chiêu thức của Xích Mi quả đúng là lợi hại!

Dù là đối thủ, tôi cũng phải thừa nhận rằng suy nghĩ của ông ta thực sự quá mức kín đáo, trong thời điểm chúng tôi còn chưa kịp có bất cứ biện pháp phòng bị nào, ông ta đã thay đổi nhân vật quan trọng trong nhóm của chúng tôi.

Thảo nào chúng tôi không nhìn thấy con quái vật nào, bởi vì tất cả những điều này chỉ đơn giản là do gã kia vẽ ra, chính là muốn chúng tôi không thể phát hiện ra những sơ hở của gã trong tình huống hoảng loạn.

“Khoan đã, cô nói tấm bản đồ này là cô đưa cho lão Yên?” Tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.

Hầu Chanh Chanh khẽ gật đầu, sau đó, thấy sắc mặt của tôi không ổn lắm, cô ấy mới hỏi tôi, có phải tấm bản đồ này có vấn đề gì hay không.

Tôi liền lấy tấm bản đồ ra đưa cho cô ấy để chắc chắn rằng nó giống hệt tấm bản đồ cô ấy đã đưa cho lão Yên.

Hầu Chanh Chanh nhận lấy bản đồ, nghi hoặc liếc nhìn, sau đó cô ấy kêu lên một tiếng vào bảo có gì đó không ổn.

“Ở đâu?” Tôi hỏi ngay.

Cô ấy chỉ vào một chỗ rồi nói: “Ở đây! Đường này phải ở phía trên mấy cái cây kia mới đúng. Bởi vì tôi đã hỏi chuyên gia, chuyên gia cũng nói theo xu hướng của núi Côn Luân, cùng với sự sinh trưởng của thực vật, kết cấu của lớp băng tuyết bên cạnh chúng có thể sẽ bị lỏng đi và khu vực đó sẽ không an toàn.”

Ong…

Theo xu hướng của núi một sợi dây trong đầu mình đã bị đứt, vội hỏi cô ấy khi đưa bản đồ cho lão yên, nó còn còn nguyên vẹn hay không?

Hầu Chanh Chanh lập tức hỏi lại, có phải tôi đã gặp phải chuyện gì hay không.

Tôi kể cho cô ấy nghe về chuyện gặp phải tuyết lở, sắc mặt của cô ấy cũng trầm xuống, nói có lẽ đã có ai khác nhìn thấy tấm bản đồ này, như vậy nơi chúng tôi đang dừng chân cũng không được an toàn, chúng tôi phải rút lui trước, những vấn đề còn lại thì sẽ từ từ nghiên cứu trên đường đi.

Tất nhiên tôi cũng đã nghĩ đến phương diện này, không nói một lời, vội cõng Côn Bố lên lưng, rồi nhanh chóng chạy theo sau Hầu Chanh Chanh.