← Quay lại trang sách

Chương 1273 Bảo Vật Đạo Giáo

Tôi tò mò nhìn cô ấy, cô ấy lại nói nhỏ với tôi, chiếc kính này sẽ không bị phản quang.

Vừa nghe thấy thế tôi lập tức nhận lấy chiếc kính ngay, lúc này không phải thời điểm để ngại ngùng, nếu bởi vì phản quang mà để đám Xích Mi phát hiện ra vị trí của mình, thì đó không phải là vấn đề của kính viễn vọng rồi.

Tôi đặt kính viễn vọng trước mặt và theo dõi những gì đang diễn ra bên dưới.

Tốc độ di chuyển của đám Xích Mi rất nhanh, chỉ trong vòng nửa tiếng tôi đã cảm nhận được động tĩnh, tất cả lực lượng của bọn chúng đều trèo xuống đáy, ước chừng có khoảng ba mươi mấy người.

Số lượng này cũng khá giống với tính toán của chúng tôi.

“Lão Yên?” Tôi nhìn thấy một bóng người, lập tức nhíu mày.

Không chỉ có lão Yên, mà Nha Tử, cô Thu, Toản Địa Thử, thậm chí cả cái tên Côn Bố giả kia cũng có mặt ở đây.

Bọn họ đã bị Xích Mi phát hiện rồi ư?

Không, chưa hẳn là đã bị phát hiện, nguyên nhân chắc hẳn là xuất phát từ cái tên người Nam Cương đã hợp tác với đám Xích Mi kia, bởi vì tôi thấy nhóm của lão Yên đều bị dây thừng trói quanh, thế nhưng trên người cái tên Nam Cương kia thì không có, rõ ràng gã đang được tự do.

“Đại ca, đây có phải là nơi chúng ta muốn tìm không?”

Một người đàn ông có bộ râu quai nón, dáng người cường tráng và khỏe mạnh như trâu đang nhìn quanh bốn phía, giọng nói của tên này vang vọng khắp nơi.

Xích Mi gật đầu nói rằng đây là nơi do cái tên người nước ngoài kia đã nhắc tới.

Tên cao to đen hôi kia cười một tiếng, nói cái nơi chim còn chẳng thèm ị này có thể có thuốc trường sinh sao?

“Con mẹ mày bớt lảm nhảm với ông đi, mau đi tìm cửa mộ, thời gian tên nước ngoài cho chúng ta không còn nhiều đâu.” Xích Mi nói xong, lại quay đầu nhìn về phía mấy người lão Yên, trên mặt hắn lộ rõ vẻ mỉa mai khiến tôi gần như muốn lao ra cứu họ.

Chỉ thấy ông ta nâng cằm lão Yên lên, cười ha ha, nói: “Tôi quên mất, ở đây còn có một truyền nhân của phái Mô Kim, nếu không, ngài đây tìm mộ giúp chúng tôi, nhé?”

****

Lão Yên không nói gì, cũng không phản bác, và cũng chẳng hề tức giận, thoạt trông có vẻ ông ấy chẳng thèm để ý tới người kia đang nói gì.

Xích Mi cũng không quan tâm mà ngược lại, càng mỉa mai: “Nhìn đi, chủ nhiệm của 701 gì chứ, cũng chỉ là một kẻ hèn nhát mà thôi!”

Tôi cố gắng nhẫn nhịn, nhìn Xích Mi sỉ nhục lão Yên trước mặt đám thuộc hạ của ông ta, vành mắt của tôi dần đỏ lên.

Lão Yên vẫn im lặng không lên tiếng, cho dù lời lẽ của Xích Mi có khó nghe đến đâu, ông ấy đều nhẫn nhịn, tôi biết đây không phải là tính cách của ông ấy, sở dĩ ông ấy phải chịu đựng như vậy là vì cả nhóm đều đã bị bắt.

Tôi nhận thấy những người đó không chú ý nhiều đến lão Yên, nhưng đám thô lỗ ở đằng sau lại nhìn mấy người Nha Tử như hổ rình mồi, trên tay tên nào cũng đều giơ sẵn một khẩu Shotgun, nhắm ngay vào đầu của họ. Nếu lão Yên dám phản kháng, đầu của Nha Tử và mấy người khác nhất định sẽ nở hoa ngay.

Mấy người Nha Tử cũng không dám nói gì thêm, bởi vì nếu họ dám đỡ lời thì cũng sẽ liên lụy tới lão Yên.

Cái tên Xích Mi này đã bắt được nhược điểm của mọi người.

“A Bặc, ngoại trừ cái tên mày đang cải trang thành, đám còn lại đều ở đây cả chứ?” Xích Mi sỉ nhục lão Yên một phen, phỏng chừng cảm thấy lão Yên không phản kháng lại, để mặc cho ông ta chửi mắng đánh đập nên chẳng thấy thú vì, vì thế cũng không sỉ nhục ông ấy nữa.

Cái tên A Bặc chính là người Nam Cương, gã ta vẫn luôn cải trang giống hệt Côn Bố, nhưng khi gã đưa tay lên xoa mặt, một khuôn mặt lớn hơn Côn Bố tầm mười mấy tuổi, thoạt trông rất nham hiểm, đột nhiên xuất hiện sau lớp da người.

Nhìn vẻ ngoài của người đàn ông này, tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ, tên này có vẻ bề ngoài cũng na ná như Côn Bố.

Tôi quay đầu nhìn về phía Côn Bố, bảo anh ta tiến lên nhìn người nọ, Côn Bố chỉ cần nhìn thoáng qua, sắc mặt đã trầm hẳn xuống: “Đây là chú nhỏ của tôi.”

Chú nhỏ ư?

Người chú nhỏ này thoạt nhìn cũng không già hơn Côn Bố là mấy.

Tuy nhiên, tình trạng này cũng rất phổ biến, các thế hệ trước thường sinh nhiều con, cũng có trường hợp con út cũng chẳng hơn cháu trai bao nhiêu tuổi.

Sắc mặt Côn Bố không được tốt, nói khi anh ta còn ở Nam Cương, người chú này đối xử với anh ta tốt nhất, không ngờ được bây giờ chính người này lại là người đã hạ độc thủ với anh ta!

Tôi muốn an ủi anh ta, nói không chừng chú nhỏ của Côn Bố cũng bất đắc dĩ thôi, chỉ là tôi không thể nói ra thành lời, cứ cho là gã ta bất đắc dĩ mới phải làm ra chuyện này thì đã sao chứ?

Tổn thất đã xảy ra, nếu như Hầu Chanh Chanh không bám theo nhóm của chúng tôi, sợ là người ta có bất đắc dĩ đến mấy cũng phải vào mộ Côn Bố mà nói rồi.

Cho nên tôi không an ủi anh ta, Côn Bố cũng chẳng cần tôi an ủi, chỉ thấy anh ta

cười lạnh một tiếng: “Cũng tốt, như vậy thì tia hy vọng cuối cùng của tôi với Nam Cương cũng không còn rồi, sau này trở về cũng chẳng cần phải kiêng kỵ điều gì nữa.”

Thấy thái độ của anh ta, tôi mới nhớ tới một chuyện, liền hỏi Côn Bố: “Có phải vì người kia chính là chú nhỏ của anh ta, cho nên mới hiểu rõ và phục kích anh ta thành công hay không?”