← Quay lại trang sách

Chương 1274 Bảo Vật Đạo Giáo

Côn Bố lắc đầu, đáp: “Không chỉ như vậy, mà quan trọng hơn là người chú nhỏ kia rất có năng lực.”

“Kỹ năng nuôi cổ của tôi đều là do ông ấy dạy, ở Miêu Cương, ông ấy được xưng là: Cổ ma.” Một câu này của Côn Bố đã giúp tôi hiểu ra, người này khó đối phó cỡ nào.

Nhưng tôi lại không phiền lòng về vấn đề này nữa, bởi vì phía A Bặc đã có hành động.

Đầu tiên gã ta quét mắt nhìn mặt lão Yên một lượt, cuối cùng quay sang nhìn qua mấy người Nha Tử, rồi rắc đầu và nói: “Không, còn có một tên tiểu tốt đã chạy mất.”

“Sao?” Xích Mi nhướng nhướng chân mày: “Thế mà còn để một tên chạy thoát rồi à?”

Trong lời nói của Xích Mi không chỉ có sự nghi hoặc, mà còn xen lẫn sự bất mãn của ông ta đối với A Bặc.

Xem ra mục đích của tên A Bặc này ngoại trừ lợi dụng chúng tôi mà còn bắt sống cả nhóm chúng tôi về nộp cho Xích Mi.

Tôi nghĩ lại tình huống lúc đó, quả thật, nếu lúc ấy A Bặc không để cho tôi đi, cùng lắm chúng tôi sẽ lưỡng bại câu thương, cho nên thời điểm ấy gã cũng chỉ có thể giả vờ như không biết.

Mà lão Yên có lẽ cũng lo lắng lúc đó gây động tĩnh sẽ thu hút đám Xích Mi đang ở gần, chúng tôi sẽ không thể chiếm được quả ngọt. Hơn nữa, ông ấy cũng đã thoả thuận với Hầu Chanh Chanh, không bằng cứ để tôi đi trước, ít nhất cả nhóm còn có một cơ hội.

Đột nhiên, Xích Mi nện một quyền lên người lão Yên: “Nói, thằng nhãi kia chạy đi đầu rồi?”

Lão Yên bỗng nhiên bật cười: “Gã biết hết đấy, mày đi mà hỏi gã.”

A Bặc nhìn lão Yên một cái, sau đó kể lại chuyện tôi và lão Yên chia tay nhau, sau đó gã lẩm bẩm: “Tao không tin vào chuyện này, trước đó tao nhìn thấy trên người lão có một tấm bản đồ, tao đã lén sửa lại lộ trình trên đó, hiện giờ trên người lão đã không còn tấm bản đồ kia nữa, tao đoán… hẳn là lão đã đưa cho tên nhãi kia rồi?”

Lão Yên đưa lưng về phía tôi, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của ông ấy, chỉ nghe thấy ông ấy bật cười và thừa nhận: “Trên người tao đúng là có một tấm bản đồ, hơn nữa nó còn chỉ hướng tìm ra thuốc trường sinh, nhưng hiện giờ đã bị tên kia cầm đi mất rồi.”

Bụp!

Xích Mi lại nên một quyền lên mặt lão Yên, suýt chút nữa lão Yên đã ngã quỵ trên mặt đất.

“Mày nghĩ ông đây là thằng ngốc đấy à?” Xích Mi hung tợn nói.

Lão Yên phì một tiếng, tôi nhìn thấy máu trào ra từ bên khoé miệng của ông ấy, không khỏi nhíu mày, đây là do Xích Mi cố ý, chỉ cần tìm được cơ hội là ông ta sẽ “dạy bảo” lão Yên ngay.

Không biết có phải là sự trả thù cho mối thù 20 năm ngồi tù của ông ta hay không?

Thế nhưng người tống Xích Mi vào ngục giam chính là Toản Địa Thử, vì sao ông ta lại tức giận với lão Yên như vậy?

Lão Yên không hề cãi lại, chỉ là ông ấy vẫn luôn khăng khăng trên tấm bản đồ kia có vị trí của thuốc trường sinh, không ngờ được đã bị cái tên đóng giả Côn Bố kia lấy mất.

Đồng tử của tôi co rụt lại, hiển nhiên là lão Yên đang cố ý.

Sự hợp tác giữa A Bặc cùng Xích Mi chắc chắn không được bền vững cho lắm, điều này có thể thấy từ mong muốn lợi dụng đối phương của A Bặc, bởi vậy, những lời này của lão Yên không phải là xúi giục hai bên, mà là ông ấy muốn gài một quả bom hẹn giờ vào mối quan hệ giữa hai tên kia.

Trừ khi chặng đường tiếp theo, A Bặc kia toàn tâm toàn ý làm việc cho Xích Mi, chỉ cần gã nảy sinh bất cứ tâm tư nào khác, nhất định Xích Mi sẽ phát hiện ra.

Loại kết hợp giữa lợi ích và động cơ thầm kín này sớm hay muộn cũng sẽ xuất hiện vết nứt hay sụp đổ thôi!

Xích Mi hiển nhiên không tin những lời lão Yên đã nói, lão Yên cũng chẳng buồn phản bác ông ta một cách vô nghĩa, khi hỏi ông ấy, lão Yên luôn trả lời đôi ba câu, thật giả lẫn lộn, nga cả tôi khi vừa mới nghe câu trả lời của ông ấy cũng cho đó là sự thật, nhưng chỉ cần suy ngẫm một cách cẩn thận thì sẽ nhận ra đó là giả.

Chiêu thức ấy của lão Yên cũng khiến Xích Mi phải bó tay chẳng có cách nào, hiển nhiên là ông ta vẫn bận tâm tới thân phận chủ nhiệm 701 của lão Yên, không dám hạ độc thủ, cũng chỉ có thể dùng nắm đấm để trút giận.

Nhưng cho dù là như thế, thì nhìn cảnh Xích Mi xuống tay với lão Yên, tôi vẫn căm hận ông ta đến nghiến răng nghiến lợi.

Con mẹ nó, tốt nhất Xích Mi nên cầu nguyện đừng để rơi vào tay ông đây, nếu không, ông đây chắc chắn sẽ xẻo từng miếng thịt trên người mày xuống!

“Trường An, đừng tức giận.” Giọng nói dịu dàng của Hầu Chanh Chanh vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay lại nhìn cô ấy, trông sắc mặt cô ấy cũng không ổn lắm, nhưng cô ấy vẫn có thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tôi hiểu được ý của Hầu Chanh Chanh, trong cơn giận dữ thì khó có thể đưa ra quyết định sáng suốt.

Tôi hít sâu vài lần, kìm nén cơn tức giận và gật đầu với cô ấy.

Chúng tôi cứ đứng yên tại chỗ này và nhìn cảnh đám người Xích Mi buộc nhóm của lão Yên tìm ra lối vào mộ, kỳ thực lão Yên cũng không hề cự tuyệt, mà thay vào đó ông ấy còn tìm kiếm một cách rất nghiêm túc. Trên thực tế thì chỉ khi đám người Xích Mi tìm được lối vào mộ thì chúng tôi mới có thể tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình.