Chương 1275 Bảo Vật Đạo Giáo
Bởi vậy, lão Yên mới có thể không tiếc công sức như thế.
Nhưng hiển nhiên, lão Yên cũng chẳng thể tìm thấy cửa mộ.
Xích Mi không hài lòng, đang muốn động thủ, Nha Tử liền lên tiếng, kính râm của anh ta đã bị mất, từ hướng của tôi nhìn xuống có thể thấy trên má anh ta xuất hiện một vết bầm, hẳn là Nha Tử cũng bị đám khốn kia đánh.
Giọng điệu của anh ta rất hung tợn, nhưng lại lạnh lẽo vô cùng: “Xích Mi, tao khuyên mày tốt nhất nên kiềm chế lại một chút, trừ khi là mày giết bọn tao, nếu không… một khi phía Yến Kinh tức giận, mày cảm thấy mình có thể sống được bao lâu?”
Lời nói của Nha Tử không những không dọa được Xích Mi, mà ông ta còn nhướng lông mày: “Mấy năm qua tao đã sớm đem cái đầu của mình kẹp vào lưng quần rồi, cái thằng nhãi ranh chưa mọc đủ lông cánh như mày còn ảo tưởng sẽ dọa được ông hả?”
Nói xong, ông ta tát một cái thật mạnh lên mặt của Nha Tử, một tiếng bộp vang lên khiến trái tim của tôi cũng run theo.
Thế nhưng dường như Nha Tử chẳng cảm nhận được gì, anh ta vẫn còn cười như cũ, trong tiếng cười ấy còn xem lẫn sự lạnh lẽo thấu xương: “Có một nhà tù nhỏ ở 701…”
“Nha Tử!”
Lão Yên bỗng nhiên quát lên ra hiệu cho anh ta ngừng lại.
Tuy nhiên Xích Mi lại bảo Nha Tử cứ nói tiếp, mà Nha Tử cũng không chối từ, chẳng thèm liếc nhìn lão Yên đang ngăn cản mình lấy một cái.
“Những người như mày, trước kia thì không có đủ tư cách vào ngục giam kia, chẳng qua bây giờ thì đủ tư cách rồi.” Giọng điệu của Nha Tử cứ như đang nói chuyện phiếm với một người bạn cũ đã quen nhiều năm: “Chờ đến khi mày vào được nhà tù ấy, bạn tù cùng bị nhốt chung với mày chính là Hạn Bạt, chắc mày cũng chẳng còn xa lạ gì với Hạn Bạt nữa nhỉ?”
Hạn Bạt?
Tôi cau mày lại, mấy lời nói lung tung vừa rồi Nha Tử dùng để dọa ai cơ chứ?
Nếu có một Hạn Bạt bị nhốt trong 701, chỉ sợ là toàn bộ tổ chức của chúng tôi đã bị phá huỷ rồi, sao còn trụ được tới bây giờ?
****
Bất ngờ là Xích Mi lại không có biểu hiện hoài nghi quá rõ ràng, mà ông ta chỉ nói mình không tin, 701 không có cái bản lĩnh ấy.
“Mày nên tin đi.” Nha Tử nói rất chậm: “Năm đó 701 chấp hành nhiệm vụ, có một con Hạn Bạt đã quay về Yến Kinh cùng với bọn tao, chính 701 đã xử lý nó, sau này con Hạn Bạt kia đã biến mất chẳng còn tung tích, chắc mày cũng chẳng thấy lạ về chuyện này đâu, đúng không?”
Sắc mặt của Xích Mi hơi thay đổi, ông ta không nói gì, nhưng hiển nhiên vẫn để Nha Tử tiếp tục nói.
Nha Tử giải thích: “Lúc ấy con Hạn Bạt kia đã bị bọn tao bắt được, nói ra cũng khéo thật, vốn con Hạn Bạt này cũng chẳng mạnh lắm, nhưng trải qua nhiều năm được bọn tao nuôi dưỡng, nó đã trở thành vũ khí của bọn tao rồi.”
Nói xong, anh ta còn nhẹ nhàng bồi thêm một câu: “Không biết, mày có hứng thú làm đồ ăn cho Hạn Bạt hay không?”
“Điên rồi, chúng mày đều là bọn điên!” Xích Mi đột nhiên phát cuồng: “Chúng mày cũng không sợ tự dẫn lửa về thiêu thân mình à!”
Nha Tử vẫn bày ra dáng vẻ thờ ơ, Xích Mi bèn quay đầu nhìn về phía lão Yên, chất vấn ông ấy sao có thể làm ra được loại chuyện này, Hạn Bạt chính là loài cương thi nguy hiểm nhất, một khi thứ này nổi điên, hậu quả thực sự không dám tưởng tượng.
“Khi mày nuôi dưỡng tiểu quỷ cũng từng quan tâm tới hậu quả à?” Phản ứng đầu tiên của lão Yên là trợn trừng mắt nhìn Nha Tử, sau đó ông ấy mới quay sang nhìn Xích Mi một cách mỉa mai.
Đúng rồi, tiểu quỷ!
Tôi lập tức kiểm tra trong đội ngũ của Xích Mi, nhưng lại chẳng nhìn thấy tiểu quỷ nào, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút bất an.
Xích Mi không nói gì, chỉ dùng ánh mắt âm trầm nhìn thẳng vào lão Yên, nói: “Đây là do chúng mày ép tao phải ra tay, chỉ cần giết chúng mày, con Hạn Bạt kia cũng chẳng còn đáng sợ nữa.”
Nha Tử lại mở miệng với giọng điệu mà ngay cả người bạn đồng hành như tôi cũng cảm thấy thật gợi đòn.
“Mày nghĩ nhiều rồi, nếu bọn tao không thể quay trở về, con Hạn Bạt kia vẫn có thể lần theo mùi của chúng tao mà mò tới tận đây, cho dù mày có chận đến tận chân trời góc biển…” Nha Tử nói xong lời cuối cùng còn cười hai tiếng, ngữ điệu ấy khiến tôi nghe mà sởn tóc gáy.
Sắc mặt của Xích Mi lại thay đổi, ông ta liếc nhìn lão Yên một cái, cuối cùng vẫn không dám động vào ông ấy nữa.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng Xích Mi sẽ không giết chết lão Yên, nhưng cứ thi thoảng ông ta lại “tặng” cho lão Yên một cước như vừa rồi thì quả thực không được, xét cho cùng thì lão Yên cũng lớn tuổi rồi.
Lão Yên không tìm được lối vào, Xích Mi cũng đành bắt đầu ra tay, rốt cuộc thì ông ta chạy tới nơi này cũng không chỉ để đánh nhau với lão Yên.
Trong nháy mắt, phía dưới bắt đầu trở nên rối ren, thỉnh thoảng có người chạy lại, báo cáo một số phát hiện của mình.
Tôi lại có chút lo lắng, chỗ chúng tôi đang nấp cách đám người kia không xa, không biết bọn chúng có thể phát hiện ra chúng tôi hay không?
“Yên tâm đi, bọn chúng không có cái bản lĩnh ấy đâu.” Hoa Ban Hổ đột nhiên mở miệng.
Anh ta vẫn luôn đứng bên cạnh Hầu Chanh Chanh, dường như là Hầu Chanh Chanh đi đâu anh ta sẽ đi theo đó, không ngờ được, người này vẫn còn sức mà chú ý tới tôi.