Chương 1276 Bảo Vật Đạo Giáo
Quay sang nhìn Hoa Ban Hổ, tôi không rõ anh ta lấy tự tin từ đâu ra, vừa rồi chính Côn Bố mới là người phát hiện ra chỗ chúng tôi đang dùng để ẩn nấp.
Hoa Ban Hổ cười lạnh một tiếng, nói rằng: “Dù bây giờ bọn họ có đối mặt với cậu thì cũng chỉ thấy một khe nứt mà thôi, đến cả cánh tay của trẻ con còn chẳng thể lọt qua được cái khe này nữa là người lớn.”
Là như vậy sao?
Tôi có chút hoài nghi, nhưng không thể đi chứng thực được, chỉ có thể lo lắng đề phòng nhìn một đám người cứ chạy tới chạy lui, thậm chí còn có mấy kẻ đối diện thẳng với tầm mắt của tôi.
Qua khoảng 10 phút sau, điều Hoa Ban Hổ nói đã xảy ra… Có một người đã phát hiện ra khe nứt này.
Tên kia gào lên một tiếng rất lớn, nói rằng mình đã có phát hiện mới!
Đám của Xích Mi lập tức tiến tới và vây quanh nơi này, từng tên một lần lượt ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Tôi lập tức cẩn thận cất kính viễn vọng đi và lùi lại vào trong vài bước, đến cả thở mạnh cũng không dám.
Nghe thấy có tiếng người đang trèo lên trên, tôi nhanh chóng yêu cầu mọi người giữ im lặng, nhưng Hoa Ban Hổ lại cười lạnh một tiếng, bảo tôi không cần lo lắng như vậy, đám kia không thể nào phát hiện ra chúng tôi được đâu.
Tuy nhiên tôi không tin nổi, cho dù anh ta có bản lĩnh khiến cả địch không nhìn thấy chúng tôi, chẳng lẽ có được cả bản lĩnh khiến kẻ địch không nghe được tiếng của chúng tôi sao?
Những tên kia leo lên với tốc độ cực nhanh, tôi và Hoa Ban Hổ vừa mới dứt lời bọn chúng đã leo đến nơi.
Tôi lập tức giơ tay ra hiệu cho Hoa Ban Hổ giữ im lặng, anh ta còn không cho là đúng, đến khi Hầu Chanh Chanh lạnh lùng trừng mắt với anh ta, anh ta mới kiêng dè đôi chút, tỏ ý mình không hề trêu chọc tôi rồi ngậm miệng lại.
Tôi nhìn thấy bóng người, bọn chúng thậm chí còn dùng xẻng len vào khe nứt để kiểm tra một lúc lâu, tôi đã cầm sẵn phi đao, một khi xuất hiện biến cố gì, tôi có thể giết thêm được tên nào thì hay tên đó!
Hoa Ban Hổ nhìn dáng vẻ cảnh giác của tôi, hiếm khi mới không mở miệng mỉa mai, đoán chừng là bởi vì Hầu Chanh Chanh cũng đang lộ ra dáng vẻ như gặp đại địch.
Cuộc thăm dò của đám người kia kết thúc sau 5 phút, phi đao trên tay tôi cũng đã sẵn sàng.
“Đại ca, ở đây chẳng có gì cả, em đã dùng xẻng đâm vào thử rồi, không thể vào được!”
Đột nhiên, một giọng nói lớn vang lên, một tên hướng xuống phía dưới mà hét lớn.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía Hoa Ban Hổ, rốt cuộc anh ta đã dùng tới thủ đoạn gì mà lại có thể khiến đối phương không thể tìm ra được chỗ chúng tôi ẩn náu?
Hang động này tuy rằng không lớn, nhưng không gian bên trong nhất định không nhỏ, khi đứng phía bên dưới có thể không nhận ra, thể như chỉ cần leo lên quan sát thì tất sẽ phát hiện được, trừ khi tên kia bị mù.
Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng đám đàn em của Xích Mi leo xuống dưới, chờ cho tên kia đi hẳn, tôi mới dám hỏi Hoa Ban Hổ rốt cuộc chuyện này là thế nào.
Chỉ thấy anh ta nhún vai một cái, đáp: “Chẳng qua chỉ là một chút thủ đoạn nho nhỏ mà thôi.”
“Được rồi Hoa Ban Hổ, tôi cũng muốn biết, anh có thể giải thích một chút được không.” Hầu Chanh Chanh cười hắc hắc.
Hoa Ban Hổ nhìn cô ấy một cái, nhưng quả thực cũng không từ chối mà cung kính nói: “Đại tiểu thư, kỳ thực cũng chỉ mà một kỹ thuật nho nhỏ mà thôi, tôi đã thả một chút thuốc mê đặc biệt ở cửa hang, loại này không màu không mùi, chỉ cần có người tiến tới gần là sẽ trúng chiêu ngay! Dưới ảnh hưởng của loại hương này, bọn chúng có lên tới đây cũng chẳng tìm ra được manh mối gì, mà chỉ có thể nhìn thấy một khe nứt mà thôi.”
Hoá ra là như vậy…
Tôi vừa cảm thấy kính nể đồng thời cũng vừa cảm thấy phương pháp này quá mạo hiểu, rốt cuộc bên dưới cũng còn một tên cao nhân tới từ Nam Cương, điều gã này am hiểu nhất chính là mấy thứ kỳ quái.
Chẳng may mà người đi lên kiểm tra là gã, tôi sợ là chúng tôi sẽ chẳng có cơ hội nào để trốn thoát cả.
Tuy nhiên tôi lại chẳng nói gì, dưới tình huống như vậy, có thể tìm được một nơi ẩn náu đã là điều không dễ dàng rồi. Nếu không có thủ đoạn của Hoa Ban hổ, sợ là tên nào đi lên cũng có thể phát hiện ra cửa hang, ít nhất thì cách của anh ta cũng đã loại bỏ được phần lớn nguy hiểm.
Cho nên, tôi vẫn biết ơn anh ta.
Tôi chân thành cảm ơn anh ta từ tận đáy lòng, nếu không có anh ta ở đây thì chúng tôi đã gặp phải nguy hiểm rồi.
Hoa Ban Hổ cũng không gì thêm, chỉ ra hiệu bảo tôi tiếp tục quan sát xem đám người của Xích Mi rốt cuộc đang làm cái gì.
Tôi cũng không khác sáo với anh ta, chậm rãi đi tới bên cạnh khe nứt, vừa định đặt kính viễn võng vào giá lần nữa để có thể quan sát rõ ràng hơn, tôi liền nghe thấy một âm thanh âm trầm.
“Độ lớn của khe nứt kia có gì đó không đúng, vẫn nên để tao trèo lên đó kiểm tra xem…”
Thật đúng là sợ cái gì thì cái đó tới, tên nói ra những lời vừa rồi chính là chúng nhỏ của Côn Bố… A Bặc!
Tôi lập tức tức cất chiếc kính viễn vọng chưa được lắp đặt đi, cũng xóa dấu chân của mình khi đứng cạnh cửa hang, sau đó dẫn theo mọi người lùi lại vào trong hang động.