Chương 1277 Bảo Vật Đạo Giáo
Hang động này tuy không lớn, nhưng nếu trốn vào trong đó thì có lẽ chúng tôi vẫn có thể tránh thoát được một lúc.
“Vô ích thôi.” Sắc mặt của Côn Bố không được ổn lắm: “Với tính cách của ông ta… phải chắc tới tám phần là ông ta có thể phát hiện ra nơi này.”
Lông mày tôi nhíu lại, sau đó trực tiếp móc khẩu súng lục ra, trên đó đã được trang bị ống giảm thanh đặc chế. Tôi biết làm thế này cũng chẳng có mấy tác dụng, nếu người ở phía dưới không nhận được tin tức A Bặc gửi về, tất nhiên bọn chúng cũng có thể phát hiện ra chúng tôi, nhưng ít nhất làm như vậy cũng giúp chúng tôi tranh thủ được chút thời gian.
Cuối cùng thì A Bặc cũng trèo lên đây, tôi có thể nhìn thấy được bóng dáng của gã đang đứng trước khe nứt và một đôi tay chắc chắn đang chạm vào cửa hang.
Ngay cả Hoa Ban Hổ cũng có chút khẩn trương, điều này khiến tôi tin chắc rằng ảo giác do thuốc của anh ta gây ra chẳng là gì đối với A Bặc cả.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bàn tay cầm súng của tôi bắt đầu run lên.
Tôi cứ đứng yên mà nhìn chằm chằm vào khe hở, một khi bị A Bặc phát hiện ra, tôi sẽ nổ súng giải quyết gã ngay!
Côn Bố khẽ lắc đầu với tôi, ý bảo tôi đừng bốc đồng.
Tôi cười lạnh một tiếng mà không nói gì, nếu gã ta thực sự có thể phát hiện ra nơi này, vậy giết chết gã cũng không thể nói là việc bốc đồng được.
“Trường An, anh đợi đã, xem ông ta muốn là trò gì?” Hầu Chanh Chanh đột nhiên núi tay tôi lại, sau đó chỉ về phía A Bặc đứng ngoài khe nứt.
Bởi vì chúng tôi đã lùi về sau không ít, nên chúng tôi không thể biết chính xác A Bặc đang làm gì ở bên ngoài. Nghe Hầu Chanh Chanh nhắc nhở như vậy, tôi cũng từ từ di chuyển ra ngoài, dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải biết được động tác của đối phương, như vậy thì cho dù có bị phát hiện ra thì cũng sẽ biết được cách đối phó.
Tôi chậm rãi bước ra ngoài, không dám gây ra tiếng động gì, cũng may là bên trong hang động này vô cùng sạch sẽ, chẳng có thứ gì cả.
Khoảng một phút sau, tôi đã đứng trước khe nứt, có thể nói là đã mặt đối mặt với tên A Bặc kia rồi.
Gã chỉ cần ngẩng đầu lên là liền nhìn thấy tôi… Thế nhưng gã lại không làm vậy, gã chỉ khẽ cúi đầu xuống, không biết là đang suy nghĩ điều gì, động tác đưa tay chạm miệng hang cũng dừng lại!
****
Tôi ngừng thở, cứ đứng như vậy nhìn chằm chằm vào gã.
Đột nhiên, gã ta nhưng nhớ ra được điều gì đó mà ngẩng phắt đầu lên, như thể đối diện thẳng với ánh mắt của tôi!
Giờ khắc này, hô hấp của tôi như ngừng lại, trái tim đập thình thịch, tay cầm súng định bóp cò nhưng đúng lúc này Côn Bố lại lao nên, đè tay của tôi lại và ra hiệu cho tôi đừng nổ súng.
Tôi quay lại nhìn Côn Bố, A Bặc đã muốn mở miệng, chỉ cần gã nói ra một câu là gã đã phát hiện ra chúng tôi thì tất cả chúng tôi đều xong đời!
Ấy vậy nhưng Côn Bố dường như lại dùng hết toàn bộ sức lực của mình để đè tay tôi lại, cho dù tôi có muốn bóp cò nhưng cũng chẳng nhúc nhích được.
“Nơi này quả thực chỉ là một cái khe.” A Bặc đột nhiên nói.
Không, không thể nào!
Nhất định là gã đã phát hiện nơi này, bởi vì tôi nhìn thấy khi gã nói ra những lời này còn liếc mắt nhìn tôi một cái, đây không phải là hành động trong vô thức, mà là gã đã xác định trong “khe nứt” có một người đang trốn.
Thậm chí, gã còn nhìn thẳng vào Côn Bố, như là đang bảo tôi phải chăm sóc cho anh ta thật tốt.
Rốt cuộc tên này có ý gì?
Côn Bố bị thương đến nông nỗi này là do gã “ban tặng”, hiện tại gã lại đứng đây giả làm người tốt cái nỗi gì?
Chẳng qua gã không hề vạch trần chúng tôi, chuyện này cũng đã giúp tôi thở phào nhẹ nhõm, tôi nghe thấy tiếng cười ha hả của Xích Mi, nói trên núi có rất nhiều khe nứt như vậy, không cần phải để ý tới từ cái một đâu, còn A Bặc thì đáp lại là cẩn thận một chút cũng không thừa.
Đối thoại như vậy, cho dù Xích Mi có lòng hoài nghi tới đâu sẽ bị trấn áp.
Cho dù lý do của A Bặc có là gì, thì lần này quả thực gã đã giúp chúng tôi.
“Côn Bố, rốt cuộc là gã đang làm gì thế?” Tôi nhíu mày, nghĩ không ra nguyên nhân.
Côn Bố cười một tiếng: “Là tôi đã nghĩ sai rồi.”
Hả?
Thấy tôi nghi hoặc, Côn Bố mới giải thích, anh ta nói người chúng này không hề giúp chúng tôi, mà gã chỉ đang giúp chính mình mà thôi.
Giúp chính mình ư?
Tôi càng hoang mang hơn, nếu gã nói ra vị trí của chúng tôi cho Xích Mi biết sẽ là lựa chọn tốt nhất, như vậy, những nỗ lực châm ngòi ly gián mối quan hệ hợp tác giữa gã và Xích Mi của lão Yên sẽ trở nên vô ích, thậm chí gã còn có thể lập công.
Côn Bố cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu quên mất bản chất của người Miêu Cương rồi, bọn họ thích được gọi là ngư ông nhất đấy.”
Trai cò đánh nhau, ngư ông được lợi?
Nói cách khác, gã đang hy vọng được nhìn thấy hai bên chúng tôi đánh tới đánh lui, để gã có thể giành được món hời vào giây cuối cùng.
Côn Bố khẽ gật đầu, nói: “Hiện tại nếu để cho Xích Mi phát hiện ra chúng ta thì đối với ông ta cũng chẳng có lợi gì, nếu không có chúng ta ngăn cản Xích Mi, vậy chú nhỏ của tôi làm sao có thể lấy được thuốc trường sinh chứ.”