Chương 1278 Bảo Vật Đạo Giáo
“Nhưng một khi có chúng ta bám theo phía sau, nhất định sẽ cản trở Xích Mi, đến lúc đó ông ta sẽ tìm được cơ hội!”
Tôi hít vào một hơi, nếu nói như vậy, cái gã A Bặc này xác thực cũng là một nhân vật nguy hiểm.
Gã không chỉ đi vào núi Côn Luân một mình, hơn nữa còn biết được trận chiến giữa chúng tôi và Xích Mi, quan trọng hơn là gã còn đạt được sự tín nhiệm của Xích Mi.
Một tên cáo già như Xích Mi khi dùng người sẽ hết sức chú ý, A Bặc có thể đi theo nhóm của bọn chúng, thứ nhất là vì gã ta cũng có bản lĩnh, thứ hai là gã đã có được sự tín nhiệm của Xích Mi.
“Côn Bố, anh kể cho tôi nghe kỹ càng chi tiết về người chú nhỏ này của anh đi.” Tôi gật đầu với Côn Bố.
Hiện tại, nhiệm vụ của chúng tôi không chỉ là đi theo đám của Xich Mi nữa, mà còn muốn khơi mào chiến tranh giữa Xích Mi và A Bặc để nhân cơ hội đó cứu được lão Yên và những người khác, cũng đồng thời hoàn thành được nhiệm vụ lần này, quả thực không dễ dàng gì.
Cho nên, cần phải hiểu biết rõ về từng tên!
Côn Bố lắc đầu, nói khó nói lắm, chú nhỏ của anh ta là kẻ khó nắm bắt nhất mà anh ta từng gặp.
Năm đó, Côn Bố cùng Trát Tây đều là cháu trai của A Bặc, nhưng A Bặc lại chỉ dạy tất cả kỹ năng của mình cho một mình Côn Bố, Trát Tây có thể ngồi được lên vị trí Cổ Vương chí là do Côn Bố làm loạn, cùng với sự hiểu biết của chính anh ta.
Hơn nữa, tuy rằng A Bặc dạy Côn Bố dùng cổ, nhưng lại chẳng mấy khi ở chung với Côn Bố, về cơ bản đều là gã ta truyền dạy một số phương pháp luyện chế cổ trùng, để Côn Bố tự mình thực hành, sau đó gã chỉ tới nghiệm thu mà thôi.
Ngoài ra, Côn Bố cũng rời khỏi Miêu Cương và gia nhập 701 từ rất sớm, trên thực tế họ cũng chẳng có nhiều thời gian ở cạnh nhau.
Tôi gật gật đầu, nếu đúng như lời Côn Bố kể thì quả thật anh ta không có nhiều hiểu biết về gã A Bặc kia.
Thoáng liếc nhìn xuống phía bên dưới, đám của Xích Mi đang bận rộn vô cùng, bởi vì dường như bọn chúng đã tìm thấy một số manh mối về cửa mộ.
Nhưng mặc dù là vào thời điểm này thì bọn chúng vẫn giám sát nhóm lão Yên vô cùng chặt chẽ.
Tôi cố ngăn nỗi sốt ruột trong lòng, đối với lão Yên mà nói, hoàn thành nhiệm vụ là quan trọng nhất, cho nên tôi không thể mạo hiểm.
“Đại ca, anh xem cái này đi!”
Đột nhiên, phía dưới có người la lên một tiếng, tôi vội vàng nhìn qua bên đó, liền thấy có tên đang giơ một chiếc đầu lâu lên và hô to với Xích Mi.
Tôi nhíu mày, nhìn Xích Mi đang đi về phía người này, tôi còn chưa kịp nói gì thì người nọ đột nhiên mỉm cười với Xích Mi, sau đó ném đầu lâu xuống đất… cũng không phải là ném, phải nói là tên kia không có đủ sức lực để ôm chiếc đầu lâu.
Cả người tên kia ngã xuống, hình như là đã bị trúng thuốc mê.
Xích Mi lập tức dừng bước, có tên khác chạy lại đỡ người vừa rồi, sau đó lại là một tiếng hét kinh sợ: “Nó, Nó chết rồi…”
Chết rồi sao?
Tôi khiếp sợ nhìn người bên dưới, giây trước tên này còn đang êm đẹp, sao mới một giây sau đã chết rồi?
“Anh lại đây xem thử đi.” Tôi lập tức gọi Côn Bố đến gần, bảo anh ta xem kia có phải là tác phẩm của A Bặc không.
Có thể giết người vô hình như thế này, tôi cũng chỉ có thể nghĩ tới gã ta mà thôi.
Nhưng Côn Bố chỉ nhìn thoáng qua đã liền lắc đầu, nói không phải, nếu chú nhỏ của anh ta mà muốn giết người thì sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Sau đó anh ta hỏi tôi người đàn ông này đã làm gì trước khi chết. Tôi kể lại những gì mình đã phát hiện ra, chỉ thấy lông mày của Côn Bố nhíu chặt lại, nói hẳn là do chiếc đầu lâu kia có vấn đề. Ở một nơi trăm năm chẳng có bóng người nào như thế này, cái đầu lâu kia không biết đã có từ bao nhiêu năm trước, theo thời gian trôi qua hẳn là sẽ bị nhiễm thi độc, sao lại có thể bất cẩn đến độ dùng tay không cầm nó lên mà chẳng có chút phòng bị nào như thế?
Chỉ đơn giản như vậy thôi ư?
Tôi cũng không biết có phải trên chiếc đầu lâu kia có nhiễm độc hay không, nhưng cứ cho là có đi, thì loại độc này cũng không đủ mạnh để khiến một người tử vong chỉ trong nháy mắt được.
Sau khi con người chết, thi thể sẽ từ từ phân hủy, trong quá trình này tự nhiên sẽ tạo ra một số chất độc, tuy nhiên số lượng độc tố rất nhỏ, nếu muốn gây ra cái chết cho người khác, trừ khi là trộn chất độc từ 10 cỗ thi thể trở lên cùng với nhau.
Hơn nữa, cũng không thể nào khiến người ta chết nhanh như vậy được…
Tôi cau mày, biết rằng điều này khó có thể xảy ra, nhưng từ những gì mà tôi đã thấy, người đàn ông kia đúng là chỉ chạm vào mỗi chiếc đầu lâu mà thôi.
Bên dưới không hề có sự hỗn loạn, nhưng sự hoảng loạn trên khuôn mặt bọn chúng lại rất rõ ràng.
Cái chết không rõ nguyên nhân như vậy chính là điều khiến bọn trộm mộ sợ hãi nhất. Tôi cũng hiểu được cảm giác này, nếu có người đánh giáp mặt với tôi thì tôi sẽ không sợ, chỉ sợ bản thân sẽ bị ám toán một cách âm thầm như vậy.
Xích Mi đứng cách người nọ không xa, vừa rồi ông ta định tiến tới và nhận lấy chiếc đầu lâu kia, thế nhưng bây giờ ông ta lại không dám tiến lên dù chỉ một bước, chỉ đứng đó nhìn chằm chằm vào người vừa chết.