← Quay lại trang sách

Chương 1279 Bảo Vật Đạo Giáo

Một tên cao to muốn đỡ người kia lên, nhưng ngay sau đó gã này đã lùi lại mấy bước, dùng vẻ mặt sợ hãi nhìn về phía Xích Mi, đầu lười như cứng lại: “Đại, đại ca… Liệu có phải, có, có…”

“Câm miệng!” Xích Mi gầm lên một tiếng.

Tên lực lưỡng không nói gì nữa, nhưng từ biểu cảm trên mặt gã này, có thể dễ dàng nhận ra, gã cho rằng nơi này có ma quỷ.

Xích Mi liếc nhìn xung quanh, rồi quay lại nhìn về phía A Bặc, ngữ khí ôn hoà hiếm thấy: “A Bặc đại sư, phải làm phiền đến anh rồi, có phải chiếc đầu lâu này có điều gì kỳ lạ hay không?”

A Bặc cười nhạo một tiếng, nói: “Còn tưởng rằng mỗi một người trong bang Xích Mi đều là tinh anh, không ngờ được lại phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.”

“Anh có ý gì?” Vẻ mặt của Xích Mi rõ ràng không vui, nhưng hắn vẫn cố đè nén lửa giận.

A Bặc chỉ vào chiếc đầu lâu nằm trên mặt đất, nói: “Xương cốt của người chết là thứ có thể tùy tiện chạm vào hay sao?”

Côn Bố há miệng thở dốc, nói cho tôi biết, ở Nam Cương, người ta thường rất kính trọng người đã khuất, nhất là hài cốt của người đã chết nhiều năm, bình thường cũng chỉ có thầy phù thuỷ mới dám động vào, còn những người khác nếu nhìn thấy thì đều phải quỳ xuống vái lạy.

Tôi gật đầu biểu thị rằng mình đã nghe thấy, rồi lại tiếp tục quan sát hành động của đám Xích Mi.

“A!”

Đột nhiên, tên lực lưỡng vừa rồi hét lên một tiếng, tôi nheo mắt nhìn qua, chỉ thấy bàn tay tên mới đỡ lấy người chết kia đột nhiên biến thành màu đen.

Sắc mặt Xích Mi đại biến, ông ta vội tiến lên, gần như là tôi không kịp nhìn thấy động tác của ông ta, chỉ thấy một tia sáng lóe lên, một dòng máu đỏ tươi phun ra từ cổ tay của tên lực lưỡng.

Tên lực lưỡng kia kêu lên thảm thiết, toàn bộ thịt trên mặt gã đều run lên vì đau đớn.

Xích Mi vừa vẫy tay, đã có người tiến tới đè tên lực lưỡng lại và nhanh chóng cầm máu cho gã.

Còn bàn tay của tên lực lưỡng vừa bị Xích Mi chém đứt và rơi xuống đất đã hoàn toàn đen và bắt đầu thối rữa trong nháy mắt.

Cái xác chạm vào hộp sọ trước đó đang dần thối rữa và toàn bộ khuôn mặt của người nọ đã không thể nhận dạng được.

Tại sao lại như vậy?

Tôi há to miệng, trong lúc nhất thời không kịp có phản ứng gì, chỉ thấy tên lực lưỡng kia vẫn còn kiếp sợ nhìn cỗ thi thể đã mục rữa và bàn tay của chính mình, sau đó cung kính cảm ơn Xích Mi, tiếp đó lại trốn ra phía sau.

****

Nhưng ngoại trừ hai người đã chữa trị cho tên lực lưỡng ra, những tên còn lại đều vô tình hoặc cố ý né tránh gã.

Đương nhiên, cũng chẳng thể trách bọn chúng được, cảnh vừa rồi thực sự quá đáng sợ, nếu đổi thành tôi thì tôi cũng phải lo lắng.

Xích Mi lạnh lùng nhìn thi thể đang thối rữa, rồi đột nhiên liếc nhìn về phía lão Yên.

Trong lòng tôi chợt nảy ra suy nghĩ, Xích Mi yên tâm về điều gì, chẳng cần nghĩ tôi cũng đã biết.

Quả nhiên, ông ta cười nói: “Đây không phải là chuyên môn của 701 sao? Nào, để chúng tao, những người chưa từng nhìn thấy tài năng của lũ 701 chúng mày có thể chiêm ngưỡng thủ đoạn của 701 đi.”

Lão Yên không cự tuyệt, chỉ giơ đôi tay bị trói lên và cười lạnh: “Nếu mày muốn bọn tao chịu chết thì cứ nói thẳng ra, không cần vòng vo quanh co như thế, còn hại chết một mạng.”

Xích Mi do dự, nếu ông ta không cởi trói cho lão Yên, vậy thì lão Yên đúng là không thể làm được gì, nhưng nếu cởi trói, tôi đoán là trong lòng Xích Mi cũng chẳng thể yên được.

Ước chừng 5 phút sau, Xích Mi xua tay nhìn lão Yên, một tên đàn em không được vui cho lắm, nói để bắt được nhóm của lão yên gã đã tốn rất nhiều công sức, nếu bây giờ thả ra…

“Chỉ thả một mình ông ta ra thôi, ông ấy muốn nhìn xem ông ta có thể tạo ra được bao nhiêu bọt sóng?” Xích Mi hung hăng nói.

Người này tâm không cam lòng không nguyện mà tháo sợi dây trói trên tay lão Yên ra, lão Yên thủ hoạt động gân cốt một chút chứ cũng không làm ra hành động gì khác lạ.

Đoán chừng là đám Xích Mi cũng sợ 701, tuy rằng ngoài mặt bọn chúng vẫn luôn tỏ ra khinh thường chúng tôi, nhưng nếu bọn chúng không sợ thì cũng đâu cần phải do dự đến thế.

Những người khác vẫn còn nằm trong tay Xích Mi, ấy vậy mà chỉ mỗi việc cởi trói cho một mình lão yên đã có thể khiến bọn chúng phải hoang mang, điều này đã đủ để chứng minh tận sâu trong lòng, đám này đều sợ hãi 701.

Thế thì dễ rồi.

Tôi cười một tiếng, liền thấy lão Yên đang đòi trang bị từ Xích Mi.

Xích Mi chăm chú nhìn lão Yên vài giây, cuối cùng cũng đưa cho lão Yên tất cả trang bị, ngoại trừ súng.

“Lão Yên, ông đây khuyên mày đừng có nổi tâm tư gì khác, nếu không…” Xích Mi còn chưa kịp nói xong lời uy hiếp, đã bị lão Yên ngắt lời.

Tôi chỉ thấy được lão Yên không kiên nhẫn phất phất tay, nói uy hiếp như thế sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của ông ấy, mà tâm trạng không tốt thì ông ấy sẽ không làm việc tốt được.

Xích Mi bất mãn với thái độ của lão Yên, lão Yên lại đột nhìn nhìn thẳng vào Xích Mi, hung tợn nói: “Cho dù mày có giết hết bọn tao, thì thái độ của ông mày vẫn như thế mà thôi!”

Lão Yên đột nhiên lộ ra vẻ hung ác như thế khiến Xích Mi không biết nên nói gì.

Tôi cười lạnh hai tiếng, Xích Mi này thật sự cho rằng tới tận bây giờ lão Yên cũng không phản bác ông ta là vì ông ấy sợ ông ts hay sao, nếu không phải Nha Tử và những người khác đang bị uy hiếp, chỉ một mình lão Yên cũng dám đám nhau với cả đám bọn chúng rồi.