← Quay lại trang sách

Chương 1280 Bảo Vật Đạo Giáo

Mấu chốt là lão Yên còn muốn hoàn thành nhiệm vụ lần này, cho nên ông ấy mới không dám ra tay.

Lão Yên thấy Xích Mi không còn lời gì để nói, lúc này mới cười lạnh một tiếng, chậm rãi tiến lại gần thi thể và đầu lâu kia.

Tôi lo lắng nhìn theo từng bước đi của ông ấy, trái tim cũng đập càng lúc càng nhanh.

Hầu Chanh Chanh an ủi tôi, nói lão Yên sẽ biết tự lượng sức mình, tôi không cần lo quá!

Cũng chỉ đành cười khổ một tiếng, đương nhiên tôi biết lão Yên sẽ tự lượng sức mình, nhưng hiện giờ mọi chuyện không phải do ông ấy quyết định, tuy rằng lão Yên vẫn có thể châm chọc Xích Mi vài câu, nhưng ông ấy cũng chẳng thể làm gì được.

Rốt cuộc, mạng của mọi người còn đang nằm trong tay tên Xích Mi kia.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

“Sợ cái gì, nếu quả thực có chuyện xảy ra, chúng ta cứ trực tiếp xông lên thôi, cùng lắm thì mọi người đều cá chết lưới rách.” Giọng điệu của Hầu Chanh Chanh cũng chẳng được tốt cho lắm.

Tôi nhìn về phía cô ấy, liền nhận ra cô ấy cũng lo lắng chẳng kém gì mình. Đành phải đè nén cảm xích của bản thân lại vậy, sau đó tôi miễn cưỡng mỉm cười và nói không sau đâu, đây là chuyện lão Yên đã làm quen rồi, nói không chừng ông ấy còn có thể nhìn ra được chuyện gì đang xảy ra.

Hầu Chanh Chanh thấy tôi như thế, sắc mặt cũng hơi dãn ra một chút, nói mọi người cũng đừng tự doạ mình mà nên quan sát tình hình của lão Yên thì hơn.

Khi chúng tôi đang nói chuyện, lão Yên đã bước tới chỗ thi thể, ông ấy móc găng tay từ trong túi ra và đeo vào, sau đó bình tĩnh xách chiếc đầu lâu lên.

“Lão Yên!” Tôi nhỏ giọng kêu lên một tiếng, rốt cuộc ông ấy có biết thứ này vừa mới hại chết một người không?

Thế nhưng lại Yên lại dường như không có cảm giác gì cả, ông ấy lăn qua lộn lại đầu lâu trong tay mình, như thể đã nhìn thấy điều gì đó thú vị.

Tôi không biết lão Yên đang làm cái gì, chỉ lo lắng nhìn ông ấy không rời mắt, sợ rằng lão Yên sẽ giống như tên vừa rồi, sẽ bất ngờ ngã xuống mà không báo trước.

Một phút, hai phút… Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng may lão Yên vẫn còn ổn.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, sau đó bình tĩnh quan sát động tác của lão Yên.

Ông ấy chạm vào toàn bộ đầu lâu, như thể đang xoa đầu đứa con trai ruột của mình vậy, sau đó ông ấy ôm đầu lâu đứng lên, những tên khác đều đồng loạt lui lại, chỉ trong nháy mắt bên cạnh lão Yên đã là một khoảng trống lớn.

Lão Yên cười lạnh một tiếng, nói: “Xích Mi, đám thuộc hạ của mày cũng nhát gan quá, cùng lắm cũng chỉ là một bộ xương người chết mà thôi, làm sao có thể bị dọa tới mức này được cơ chứ?”

Tôi biết lão Yên đang cố ý hù dọa bọn chúng.

Nếu không, ông ấy cũng không cần phải cầm đầu lâu trên tay mà “triển lãm” cho bọn chúng.

Rõ ràng là lão Yên đang dùng thái độ của mình để khiêu khích Xích Mi, trong khi ông ta lại không làm gì được ông ấy.

Quả nhiên, Xích Mi chỉ nhíu mày, nhưng lại không phản bác gì cả, ông ta trực tiếp hỏi lão Yên có thể nhìn thấy rõ nguyên nhân gây ra chuyện này chưa.

“Rất khó nói!” Vừa nói đến chuyện quan trọng, lão Yên cũng không thèm lừa gạt ông ta nữa, nói cho cùng thì bọn họ cũng đang ở cùng một chỗ với đám của Xích Mi, nếu không thể làm rõ được chuyện này, thì đến cả sinh mạng của lão Yên cùng những người khác cũng bị đe doạ, cho nên lão Yên đã nói ra hết những phát hiện của bản thân mình.

Trên bộ xương khô này quả thực có thi độc, nhưng bởi vì nó đã bị vùi dưới lớp tuyết lạnh nên thi độc trên xương đã không còn, nói cách khác, nếu gặp phải một chút thi độc này thì cũng không đủ để người ta xảy ra chuyện, thậm chí còn phải tử vong.

Lông mày của Xích Mi càng nhíu chặt lại, ông ta nhìn về phía thi thể, lông mày giật lên: “Ý của mày ra, thuộc hạ của tao chết không phải vì chiếc đầu lâu này?”

Lão Yên khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu, nói chỉ sợ không phải như vậy, hoặc là trên cơ thể tên kia có thứ gì khác, mà trên đầu lâu thì đã có độc sẵn, nên mới có thể gây tử vong ngay lập tức.

“Huống hồ…” Lão Yên chỉ vào thi thể, sau đó chỉ vào người đàn ông lực lưỡng mới bị chém đứt một bàn tay, giọng điệu đến là thong thả: “Xét theo tốc độ phân huỷ, không phải do một chút độc dược gây ra, tao e là còn có nguyên nhân khác nữa.”

Xích Mi nhìn lão Yên, có lẽ đang cân nhắc xem liệu bản thân có nên tin vào lời ông ấy hay không, sau một lúc lâu, đột nhiên ông ta bật cười, tiếng cười này khiến người khác cảm thấy rất khó chịu.

“Lão Yên, mày đang chơi trò gì vậy, chẳng lẽ mày nghĩ là ông không biết gì à?” Trên mặt hắn lộ ra nụ cười nham hiểm, khiến toàn thân tôi nổi hết cả da gà.

Lão Yên lạnh lùng nhìn Xích Mi, nói: “Mày không tin cũng không sao, dù sao thì chiếc đầu lâu này cũng không thể giết chết người được.”

Nói xong, lão Yên trực tiếp ôm đầu lâu vào lòng.

Hành động của ông ấy khiến mí mắt tôi giật nảy, dù cho lời của lão Yên không sai, chiếc đầu lâu ấy thực sự không thể giết chết người, thì trên nó vẫn có độc, sao ông ấy có thể bất cẩn như thế?

Sắc mặt của Xích Mi cũng không tốt hơn tôi là bao, nhưng sau khi nhìn thấy động tác của lão Yên, ông ta vẫn cố gắng hỏi một câu: “Ý của mày là, mày cảm thấy còn có nguyên nhân khác gây ra cái chết cho đàn em của tao?”