← Quay lại trang sách

Chương 1281 Bảo Vật Đạo Giáo

Lời hỏi này cũng được xem như là lịch sự, lão Yên quay đầu lại quan sát thi thể một lúc, sau đó mới thở dài: “Sợ là có một số người không muốn mày lập tức lấy được thuốc trường sinh.”

Lời này đã ám chỉ quá rõ ràng rồi, nhưng lão Yên không nói thẳng tên họ, cho nên A Bặc vẫn có thể đứng vững như Thái Sơn, ngay cả khi ánh mắt của Xích Mi bắn về phía gã, thì gã vẫn chẳng hề thay đổi sắc mặt.

Lão Yên không nhìn về phía A Bặc, chỉ ôm đầu lâu lẩm bẩm.

Tôi không khỏi cau mày khi nhìn thấy ông ấy bày ra dáng vẻ như thế, trông dáng vẻ của ông ấy cứ quái lạ hiểu gì ấy?

“Ông ấy sẽ không sao chứ?” Tôi quay đầu nhìn về phía Côn Bố và những người khác.

Côn Bố lắc đầu, nói lão Yên biết chừng mực, hiện tại chúng tôi không có cách nào để nghiên cứu chiếc đầu lâu kia, nhưng hẳn là ông ấy sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa đâu.

Tôi không biết lời này đúng hay sai, chỉ biết một khi lão Yên đã điên lên thì chuyện gì ông ấy cũng làm được, chẳng may ông ấy vì đám Nha Tử mà…

“Yên tâm đi, lão Yên từ trước tới nay luôn là người làm việc có chừng mực,” Hầu Chanh Chanh không lo lắm, chỉ cười hì hì mà nhìn xuống phía dưới, nói rằng lão Yên nhất định đã nghĩ ra cách trị đám Xích Mi rồi, chúng tôi cứ chờ thì kiểu gì cũng có trò hay để xem.

Tôi nhìn lão Yên cứ ôm lấy chiếc đầu lâu, hiển nhiên là đám Xích Mi muốn bắt ông ấy lại lần nữa nhưng lại không dám tiếp cận.

Tuy rằng lão Yên vẫn luôn nói rằng đầu lâu không thể giết chết người, nhưng con người mà, ai cũng muốn tin vào những gì mình đã tận mắt chứng kiến, trừ khi lão Yên có thể tìm ra những nguyên nhân gây tử vong khác, nếu không những người này sẽ lấy tính mạng của mình ra để đặt cược.

Cho nên, Xích Mi cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn lão Yên lấy lại tự do!

****

“Đại ca, cái đó…”

Xích Mi chính nhìn chằm chằm lão Yên, một tên cao to đứng cách đó không xa lại bước tới, tên này là người Xích Mi phái đi tìm lối vào, vừa rồi khi có người chết ông ta không có mặt ở đây, phải có tới 4-5 tên cũng rời đi cũng giống như ông ta.

Bọn chúng đi ra một nơi khá xa, tuy rằng động tĩnh phía này không hề nhỏ, xong cũng không được tính là lớn, cho nên bọn chúng cũng không quay lại, bây giờ cả đám lại kéo nhau về, sợ là có chuyện gì muốn báo cáo. Thế nhưng vừa quay về đã thấy thi thể nằm trên mặt đất, cả đám lập tức ngẩn người ra, không dám nói lời nào.

Xích Mi không kiên nhẫn, cau mày nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Nói đi!”

“Đại ca, cái đó, cái đó… Tiểu Ngũ vừa mới trở về.…” Người này nói được một một nửa, sau đó có lẽ ông ta đã nhận ra Tiểu Ngũ mà mình vừa nhắc tới chính là thi thể nằm trên mặt đất kia, vì thế lại ngẩn người ra.

Bộ dạng này của ông ta đã làm cho Xích Mi nổi cáu, trực tiếp quát ông ta một tiếng, bảo ông ta đừng có mà dông dài.

“Em, bọn em phát hiện ra một cái hố chôn tập thể.” Người này đáp lại.

Hố chôn tập thể ư?

Tôi lập tức cảm thấy bất ổn, lăng mộ của Khâu Xử Cơ không thể nào là hố chôn tập thể được, năm xưa, vì để né tránh Thành Cát Tư Hãn, một mình ông ấy đã đem theo thuốc trường sinh tới núi Côn Luân, làm sao lại có hố chôn tập thể được?

Nếu không phải là người này nhìn nhầm, thì là chúng tôi đã tìm tới nhầm chỗ rồi.

Tôi nhíu mày, nhìn về phía Côn Bố, hiển nhiên anh ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bảo tôi chuẩn bị tinh thần.

Tôi đeo ba lô lên lưng và nhờ hai người mặc áo đen đứng bên cạnh sẵn sàng cõng Côn Bố lên bất cứ lúc nào, sau đó tôi còn nhìn thoáng qua phía Hầu Chanh Chanh cùng Hoa Ban Hổ.

Hai người đứng ở phía sau tôi không xa, họ cũng đang cau mày nhìn động tĩnh phía dưới, sau khi nghe được lời dặn dò của Côn Bố, sắc mặt của Hầu Chanh Chanh chợt biến, xong cô ấy lại không nói gì cả, chỉ giơ tay ra hiệu với Hoa Ban Hổ.

Thấy mọi người đều đã chuẩn bị xong, tôi cũng thấy yên tâm hơn một chút.

Nơi này không phải đích đến, đám thuộc hạ tinh anh của Xích Mi hẳn là sẽ không bất cẩn đến mức có thể thừa nhận sai lầm của mình khi đã tìm ra hố chôn tập thể kia đâu.

Nếu đều có những người như vậy, năm đó Xích Mi cũng không thể trở thành thủ lĩnh của băng trộm mộ này và có thể hô mưa gọi gió được đâu, cho nên lời giải thích duy nhất chính là nơi đây quả thực chính là một cái mồ chôn tập thể…

Đám tay sai dưới trướng Xích Mi hiển nhiên cũng bị dọa sợ ngây cả người, Xích Mi chẳng nói gì, tên đàn em kia lại nói một câu.

Tuy rằng lời nói của tên này đứt quãng, nhưng chúng tôi đều có thể nghe thấy rõ ràng… Trong hố chôn tập thể kia đều là đầu lâu, cho nên họ mới để Tiểu Ngũ ôm một chiếc đầu lâu về cho Xích Mi xem, muốn để ông ta nhìn xem có vấn đề gì hay không.

“Đợi đã!” Lão Yên bỗng nhiên hét lên một tiếng.

Tên kia bị tiếng hét của lão Yên doạ sửng sốt, sau đó ông ta nghiêm mặt đáp lại: “Con mẹ mày la hét cái gì, không muốn sống nữa à?”

“Mày nói bên trong cái hố kia đều là đầu lâu sao?” Trong giọng nói của lão Yên xen theo cả sự sợ hãi.

Tôi nhìn về phía chiếc đầu lâu ở trong lòng ông ấy, vẫn không thấy ông ấy buông nó xuống, vậy thì, lão Yên đang sợ hãi điều gì?