Chương 1282 Bảo Vật Đạo Giáo
Người nọ đang muốn quát với lão Yên, Xích Mi lại mở miệng ngăn cản, bảo tên kia trả lời lão Yên cho cẩn thận.
Tên kia khẽ nhíu mày, hiển nhiên ông ta đang cẩn thận suy ngẫm xem trong khoảng thời gian mình vắng mặt đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên Xích Mi đã lên tiếng như thế thì ông ta cũng không dám không nghe, lập tức dùng ánh mắt cung kính nhìn về phía lão Yên.
Lão Yên hít một hơi, sau đó tiếp tục hỏi: “Mày nói cho tao nghe trước, quy mô của cái hố chôn kia lớn tới mức nào, bên trong có khoảng bao nhiêu chiếc đầu lâu?”
“Rộng khoảng 10 mét vuông, bên trong đầy những đầu lâu, không thể đếm hết được.” Hiển nhiên tên này cũng đã ý thức được tầm quan trọng của lão Yên, cho nên ông ta trả lời rất nhanh.
Lão Yên đưa tay ôm đầu lên lên sờ sờ cảm, người xung quanh nhìn thấy cảnh này càng cách ông ấy xa hơn, sau một lúc, mới nghe thấy lão Yên lên tiếng: “Dẫn tao qua đó nhìn xem.”
Người nọ không nói gì cả, mà nhìn về phía Xích Mi với ánh mắt dò hỏi.
Xích Mi phất tay, người nọ lập tức dẫn lão Yên đi về phía hố chôn tập thể!
Tuy rằng bọn họ vẫn ở dưới vách núi, nhưng phạm vi quan sát của chúng tôi có hạn, lão Yên đã từ từ bước ra khỏi tầm mắt của chúng tôi, tôi cũng không thể nào nhìn thấy được tình hình tại hố chôn tập thể kia như thế nào.
“Có thể nghĩ ra cách nào hay không?” Tôi quay đầu nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói cách thì có đấy, nhưng ở phía dưới đều là người của Xích Mi, chúng tôi chỉ cần động đây một chút là sẽ bị phát hiện ra ngay, cô ấy không thể đề nghị tôi mạo hiểm được.
Tôi cũng biết nhưng lời cô ấy vừa nói chính là sự thật, đúng thế, lần này Xích Mi đã dẫn theo rất nhiều kẻ tinh nhuệ.
“Thôi chúng ta cứ đợi đi, sau khi lão Yên quay lại chúng ta sẽ biết được chuyện gì đang xảy ra thôi.” Côn Bố khuyên một câu.
Tôi lau mặt, cảm giác chỉ có thể chui vào một cái hang và bị động chờ đợi kết quả đúng là không hề dễ chịu chút nào.
Côn Bố cũng cười, nói: “Nhiệm vụ lần này của chúng ta chính là theo dõi, cậu gấp gáp cái gì?”
Nghĩ lại thì cũng đúng, vì thế tôi đang ngồi khoang chân và âm tâm chờ đợi.
Hiển nhiên Xích Mi và đám tay sai của ông ta cũng chẳng có tâm trạng nào mà nói chuyện phiếm, cả đám hoặc đứng hoặc ngồi chờ, tầm mắt không hề rời khỏi hướng lão Yên đã rời đi.
Tôi biết lý do của việc này, bọn chúng không muốn mạo hiểm, chỉ muốn coi lão Yên là bia đỡ đạn mà thôi.
Nha Tử và những người khác đứng đằng sau Xích Mi, tầm mắt của họ không nhìn theo hướng lão Yên rời đi, mà ngược lại, họ đang ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang nấp.
Đặc biệt là Nha Tử, không biết kính râm của anh ta đã bị rơi ở chỗ nào, đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng về phía tôi, nếu không phải chắc chắn anh ta không thể nhìn thấy chỗ mình, tôi thực sự nghi ngờ anh ta đang nhìn mình.
Trong mắt anh ta có rất nhiều thứ, nhiều đến mức khiến tôi suýt chút nữa đã lao ra ngoài, bảo anh ta sẽ không có việc gì đâu, nhất định chúng tôi sẽ nghĩ ra cách cứu mọi người ra!
Tuy nhiên Nha Tử cũng chỉ nhìn vài giây đã liền thu hồi tầm mắt, anh ta chẳng nói gì cả, chỉ nheo mắt nhìn thẳng vào tấm lưng của Xích Mi, tay Nha Tử hơi giật giật, dường như tôi đã cảm nhận được một tia lạnh lẽo.
Tôi cả kinh, Nha Tử, anh nhất định đừng có làm bậy đấy!
Tất cả trang thiết bị của nhóm họ đã bị Xích Mi tịch thu cả rồi, nhưng tôi biết còn có một thứ vẫn chưa bị tịch thu, đó chính là con bút đao kim cương của Nha Tử, không ai biết nó được Nha Tử giấu ở đâu.
Cho nên, nếu anh ta có muốn dùng bút đao kim cương để đối phó Xích Mi thì cũng cũng chẳng thấy nghi ngờ chút nào.
Vậy nhưng Xích Mi cũng chẳng phải là người tốt lành gì, cơ hội chiến thắng của Nha Tử thực sự rất mong manh…
Mà ở dưới vách đá này cũng chẳng có đường nào để chạy thoát cả, tôi lo một khi Xích Mi phát hiện ra ý đồ của anh ta, tính mạng của Nha Tử sẽ gặp nguy hiểm.
Tôi nhìn chằm chằm Nha Tử khoảng 5 phút, trong lúc này anh ta lại thình lình ngẩng đầu nhìn về phía tôi thêm một lần nữa, sau đó anh ta lại thực sự cất bút đao kim cương đi, cơn tức giận trên khuôn mặt của anh ta cũng đã dịu đi một chút.
“Anh nói xem, có phải là anh ta đã nhìn thấy chúng ta rồi không?” Tôi cảm thấy kỳ lạ.
Hoa Ban Hổ nói không thể nào, nơi này chỉ có cao thủ như A Bặc trèo lên tận nơi thì mới có thể phát hiện ra được chút điều kỳ lạ. Nhưng nếu không trèo lên tận nơi thì mà vẫn có thể phát hiện ra điểm kỳ lạ thì anh ta chưa từng gặp qua.
Tôi muốn nói trông Nha Tử có vẻ không giống như chẳng thể phát hiện ra nơi này, nhưng lại không nói ra.
Bởi vì tôi biết nếu Nha Tử đã phát hiện được ra, thì không phải là anh ta nhận ra sự kỳ lạ của nơi này, mà là do cảm nhận được ánh mắt của tôi.
“Đại ca, người nọ có thể tin tưởng được không?”
Đột nhiên, tên lực lưỡng bị cụt một tay đứng bên người Xích Mi, lúc này tay gã này đã bị băng bó thành cái băng chưng, đang cau mày nhìn theo nơi lão Yên đã rời đi.
Xích Mi cười một tiếng, nói không cần tin tưởng.