← Quay lại trang sách

Chương 1283 Bảo Vật Đạo Giáo

“Sao?” Tên lực lưỡng tỏ ra khó hiểu.

Xích Mi vỗ vào bả vai của gã ta, nói: “Có người xông vào chỗ chết giúp mày, chẳng lẽ không tốt sao?”

Tôi nhìn dáng vẻ ấy của Xích Mi, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh, ông ta không hề nói rằng mình không tin lão Yên, bởi vì ông ta không tin ông ấy cũng là chuyện rất bình thường, mà tôi cảm thấy dường như tên này chẳng tin tưởng ai cả, hoặc nói cách khác, ông ta không quan tâm đến bất cứ ai.

Chẳng lẽ ông ta không lo lắng lão Yên sẽ làm gì người của mình phía bên kia sao?

Với năng lực của lão Yên hoàn toàn có thể làm ra một số chuyện, còn có thể khiến cho người không biết quỷ không hay, tuy rằng lão Yên sẽ không làm như thế, nhưng dù sao lòng người cũng là thứ không thể đoán trước được, nói cách khác, Xích Mi đang dùng mạng sống của đàn em mình để đánh cược.

Ông ta không quan tâm tới sống chết của anh em mình hay sao?

Không thể nào, bất cứ ai có thể trở thành thủ lĩnh của bang trộm mộ thì cũng cần sự nghĩa khí, nếu không đám đàn em của người đó sẽ có thể phản bội lại bất cứ lúc nào. Suy cho cùng, họ thích lợi ích hơn là lòng trung thành, chỉ cần có đủ lợi ích thì họ mới có thể cúi đầu xưng thần, nếu thêm một chút nghĩa khí vào cùng lợi ích, thì mối quan hệ đó đúng là không có gì có thể phá huỷ nổi.

Xích Mi đã vào tù hơn 20 năm, vừa ra tù đã có thể nhanh chóng triệu tập được những người này lại, thậm chí còn có những kẻ bằng lòng ở lại trong ngôi làng khỉ ho cò gáy kia để chờ đợi ông ta, ngoại trừ lời hứa hẹn về mặt lợi ích của Xích Mi ra, hẳn là còn có nhân tố khác, ví dụ như là sức hút từ nhân cách của Xích Mi.

Tuy rằng tôi không muốn thừa nhận điều này, nhưng đây thực sự là thứ Xích Mi có.

Cho nên, khi thấy ông ta lấy tính mạng của thuộc hạ mình ra mà đánh cược, tôi mới cảm thấy điều này hơi khó tin!

****

Tên lực lưỡng kia cũng đưa ra câu hỏi tương tự, Xích Mi nhìn lướt qua về phía mấy người Nha Tử, nói rằng lão Yên vừa mới đi, cần phải đảm bảo sự an toàn cho những người còn lại, nếu không… người của Xích Mi cũng đừng hòng yên ổn.

Tôi cau mày, Xích Mi chính là một tên điên!

“Trường An, cậu lại đây.” Đột nhiên, Côn Bố vẫy tay với tôi.

Tôi đi về phía anh ta, có chút tò mò hỏi anh ta có chuyện gì, chỉ thấy Côn Bố chỉ vào phía trên hang động, nói: “Có thể đi ra ngoài từ nơi này.”

Có thể đi ra ngoài ư?

Ánh mắt tôi sáng lên, ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy một vết nứt xuất hiện trước mặt.

Vừa rồi không có…

Tôi nghi hoặc nhìn cái khe kia, tôi có thể chắc chắn rằng vừa rồi không có cái khe nào cả.

Việc đầu tiên tôi làm khi bước vào là kiểm tra hang động này một lượt từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nếu có vết nứt nào chắc chắn tôi sẽ chú ý tới.

Tôi cau mày nhìn Côn Bố, hỏi anh ta phát hiện ra khe nứt này từ khi nào.

Anh ta đáp: “Cũng vừa mới phát hiện ra thôi, tôi nhìn thấy một tia sáng chiếu xuống đây.”

Ánh sáng sao?

Tôi càng thấy lạ, bây giờ trời đã gần tối rồi, trước đó không hề có ánh sáng nào chiếu xuống dưới, sao hiện giờ lại có ánh sáng chiếu qua khe nứt vào trong hang động được cơ chứ?

“Mọi người mau nấp đi.” Tôi chợt lên tiếng, rồi kéo mọi người trốn vào góc tối của hang động.

Chẳng mấy chốc nữa trời sẽ tối, chúng tôi trốn trong bóng tối thì hẳn sẽ không có ai có thể phát hiện ra được.

Ánh sáng… Tôi chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cái gọi là ánh sáng, nhất định là có người ở xung quanh đây, ánh sáng chiếu vào ấy chính là ánh đèn pin.

Điều kỳ lạ là tại sao lại có người xuất hiện ở nơi đó?

Chẳng lẽ ngoại trừ chúng tôi và nhóm của Xích Mi ra, ở đây còn có một thế lực nào khác hay sao?

Côn Bố lại lắc đầu, nói anh ta có thể nhìn chính xác, đó không phải là ánh sáng lạnh, nếu không anh sẽ không nói cho tôi biết.

Tôi biết anh ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy, nhưng vẫn có chút hoảng, cứ cảm thấy diễn biến của mọi chuyện dường như ngày càng mất kiểm soát, mà chúng tôi cứ trốn trong hang động này rốt cuộc cũng không phải là cách hay.

Trốn được khoảng 10 phút, mắt thấy ở đây vẫn không có động tĩnh gì, tôi chớp mắt bối rối, chẳng lẽ là do tôi nghĩ nhiều thôi sao?

“Như vậy đi, tôi tiếp tục quan sát hành động của những người ở phía dưới, còn mọi người hãy nghĩ cách đào ra một lối đi! Đây là một ngọn núi tuyết, nếu tìm đúng vị trí thì hẳn là sẽ đào rất dễ.” Tôi gõ gõ vào vách hang động.

Ở đây có một cái hang, nên bốn phía xung quanh có thể sẽ dễ đào hơn, cho nên chúng tôi sẽ có cơ hội rời khỏi đây mà không gây kinh động tới đám người Xích Mi ở phía bên dưới kia.

Hầu Chanh Chanh nhìn về phía mấy người mặc áo đen, yêu cầu 3 người họ đi đào đất, hai người khác thì không có ý kiến gì, chỉ có Hoa Ban Hổ là trông không được vui cho lắm.

Nghĩ cũng có thể hiểu được, với bản lĩnh của anh ta mà bảo anh ta đi đào hang thì quả thực là uổng phí nhân tài quá!

Chẳng qua Hầu Chanh Chanh đã ra mệnh lệnh, anh ta cũng chẳng thể nói gì thêm, thay vào đó chỉ định hai người mặc áo đen còn lại và bắt đầu tìm một nơi phù hợp để đào.