← Quay lại trang sách

Chương 1284 Bảo Vật Đạo Giáo

Côn Bố đứng ở bên cạnh 3 người họ, thi thoảng chỉ đạo vài câu, Hoa Ban Hổ xua tay nói không cần, anh ta vốn rất giỏi về phương diện này.

Tôi nhìn Hoa Ban Hổ gõ gõ quanh bốn phía hang động, chưa tới 10 phút sau anh ta đã tìm được vị trí.

Nhìn những dụng cụ họ lấy ra, tôi ngạc nhiên nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.

Hầu Chanh Chanh ngượng ngùng gãi đầu, không nói gì thêm, hiển nhiên là cam chịu.

Những dụng cụ họ mang theo rất đầy đủ, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết rằng họ chuyên đào đường hầm.

Mục đích đào đường hầm của Hầu Chanh Chanh đã quá rõ ràng rồi, tôi nhìn dáng vẻ của cô ấy cũng chẳng nỡ vạch trần, tôi đoán cô ấy muốn đi theo chúng tôi, nếu phát hiện có gì không ổn thì sẽ đào đường hầm và bỏ trốn ngay.

Nhìn tốc độ của mấy người mặc áo đen, tôi thực sự hối hận vì đã không đưa ra yêu cầu này sớm hơn, nếu không họ đã có thể đào được một đường hầm ra bên ngoài rồi.

Tôi quay đầu lại và không nhìn họ nữa mà nhìn chăm chú xuống phía dưới.

Xích Mi và đám đàn em vẫn còn đang chờ đợi, khi mặt trời lặn dần, sắc mặt của ông ta cũng trầm hẳn xuống.

“Bật đèn lên!” Một tên cao to hét lên.

Sau đó tôi liền nhìn thấy 5 người lấy đèn từ ba lô của mình ra, 4 người còn lại lấy ra thiết bị như tay cầm, mấy thứ thiết bị đó được xếp ở hai bên, bọn chúng nhanh chóng phe phẩy tay cầm, ánh đèn cũng từ từ sáng lên, chiếu sáng cả bầu trời tối đen.

Nhìn vào trang thiết bị của bọn chúng, tôi chỉ cảm thấy bang của Xích Mi quả thực lợi hại, vừa nhìn là đã biết bọn này rất có kinh nghiệm, hơn nữa quy mô của bang phái cũng không nhỏ.

Nếu không, chỉ một cái đèn như vậy cũng rất khó mang theo.

Ngay khi đèn của Xích Mi vừa được thắp lên, phía trước đã truyền tới động tĩnh.

Người về trước là cái tên đã quay lại báo cáo, theo sau chính là lão Yên, tiếp theo đó là 3-4 tên nữa, vậy là tất cả những người tới chỗ hố chôn tập thể đều đã quay trở lại rồi ư?

Lúc đầu tôi thấy nhẹ nhõm, sau đó thần kinh của tôi lại trở nên căng thẳng, vì sao lại quay hết về thế?

“Tiểu Phi, sao lại thế này?” Xích Mi cau mày dò hỏi.

Tên được gọi là Tiểu Phi dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào, nên cứ lắp bắp mãi.

Vẫn phải để lão Yên mở lời: “Mày đừng có làm khó trẻ con nữa, có gì để tao nói cho mày nghe!”

Xích Mi không vui nhìn thoáng qua lão Yên: “Đây là đàn em của ông mày, con mẹ này bớt lo chuyện của người khác đi.”

Nhưng lần này Tiểu Phi lại khiến cho Xích Mi bị xấu mặt, lắp bắp mãi không thể nói ra lời, Xích Mi mất kiên nhẫn đẩy tên này sang một bên, chỉ vào một người khác trong số những người đã quay về để hỏi, thế những người này cũng không thể nói rõ nguyên cớ, tình trạng của mấy người khác cũng chẳng khá khẩm hơn.

“Thế nào, có cần tao nói không?” Lão Yên nhún vai.

Sắc mặt của Xích Mi đã đen như đáy nồi: “Đúng là một đám thùng cơm, chuyện lớn cỡ nào mà có thể dọa chúng mày thành thế này!”

Lão Yên không nói tiếp nữa, chỉ buông tay và tránh sang một bên như thể mọi chuyện chẳng có liên quan gì đến ông ấy.

Tôi chỉ cảm thấy kỳ lạ khi nhìn thấy bộ dạng của mấy tên kia, những người có thể xuống mộ với Xích Mi đương nhiên không thể là kẻ nhát gan, kết quả tên nào tên nấy đều đã bị doạ thành thế này, phía bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Xích Mi thật sự không thể nhận ra được một chút gì hay sao?

Tôi cũng từng kiểm tra dưới đáy vực này, tuy rằng nơi đây không nhỏ nhưng cũng không quá lớn, đi đi lại lại cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, từ vị trí kia, Xích Mi chủ cần đi thêm vài bước là hẳn có thể nhìn thấy được tình hình phía bên đó rồi…

Thế nhưng ngay từ khi mới tới đây, dường như ông ta vẫn luôn ở lỳ chỗ này, căn bản không có ý định di chuyển đến nơi khác.

Cho dù lúc xỉ nhục lão Yên thì ông ta cũng rất chú ý tới nơi mình đứng, tôi nheo mắt tính toán diện tích nơi Xích Mi đang đứng, hình như chỉ chưa đến hai mét vuông.

Ông ta đang kiêng kỵ điều gì?

Hoặc nói cách khác, vì sao ông ta lại làm như thế?

Có phải vì sợ nguy hiểm không?

Trong đầu tôi hiện lên một loạt câu hỏi, nhưng tôi không thảo luận với mấy người Hầu Chanh Chanh, bởi vì giờ phút này, Hầu Chanh Chanh đang nhìn chằm chằm vào con đường do 3 người mặc đồ đen đào ra, Côn Bố cũng đang nghiêng người sang một bên.

Có vẻ như những vết thương trên cơ thể anh ta sẽ càng trở nên khó chịu hơn khi đêm về, cho nên tôi chỉ có thể một mình quan sát tình hình bên dưới, trong lòng không ngừng tự hỏi xem Xích Mi làm thế có dụng ý gì.

“Lão Yên, mày…” Xích Mi cuối cùng vẫn phải nhìn sang phía lão Yên.

Lão Yên cười một tiếng, nói: “Tìm tao từ sớm không phải đã tốt rồi sao? Tội gì phải để tới tận bây giờ, làm trễ bao nhiêu thời gian.”

Xích Mi cũng có chút xấu hổ, tuy nhiên đối với lão Yên ông ta lại chẳng có chút khách khí nào, bảo lão Yên hãy mau trả lời đi.

Ánh mắt của lão Yên lúc này trở nên nghiêm túc hẳn lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Là khí độc.”

Vẻ mặt của Xích Mi đột nhiên trở nên rất kích động, ông ta dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn về phía đám Tiểu Phi, nói: “Chẳng qua chỉ là khí độc mà thôi, thế mà chúng mày bị dọa tới mức này, đến cả rắm cũng không dám thả sao?”