Chương 1285 Bảo Vật Đạo Giáo
Sắc mặt của Tiểu Phi cũng thay đổi, chẳng qua tên này vẫn luôn cúi đầu nghe đại ca của mình mắng.
Lão Yên ấy vậy mà lại đứng chắn trước mặt Tiểu Phi, đáp lại: “Đứa nhỏ này hẳn là con trai của đàn em mày đúng không, nó còn nhỏ, mày đừng có dọa nó như thế.”
Sắc mặt của Tiểu Phi trở nên quái dị, đẩy lão Yên sang một bên, bảo ông ấy đừng có lắm lời.
Lão Yên nhún vai, chẳng đáp lại Tiểu Phi, cuối cùng ông ấy nhìn thẳng vào Xích Mi, chậm rãi nói: “Nếu chúng ta không mang theo đủ thuốc giải độc… Vậy tao kiến nghị cả lũ nên nhanh chóng rút lui.”
“Rút lui ư?” Xích Mi cười lạnh một tiếng: “Dựa vào đâu mà phải rút lui, lặn lội đường xa cũng chỉ để tới tận nơi này, bây giờ mà rút lui, vậy tất cả công sức trước đó của bọn tao không phải đều uổng phí rồi sao?”
Lông mày của lão Yên xoăn tít lại: “Nhưng nơi này căn bản không phải chỗ giấu thuốc trường sinh.”
Vẻ mặt của Xích Mi dường như chẳng có mấy kinh ngạc, có vẻ như ông ta đã sớm đoán ra được điều này rồi, chỉ thấy ông ta giương mắt nhìn về phía lão Yên, cười như không cười: “Đây chẳng phải là điều bọn mày luôn hy vọng sao?”
Lão Yên hừ lạnh một tiếng: “Tao hy vọng mày không lấy được thuốc trường sinh, chứ không hy vọng phải chịu chết cùng với bọn mày!”
Xích Mi lại liếc mắt nhìn lão Yên thêm lần nữa, sau đó lại đưa mắt nhìn mấy người phía sau, những người này đều đang đợi Xích Mi đưa ra quyết định.
“Mày nói rõ hơn đi, rốt cuộc khí độc kia là thứ độc gì?” Xích Mi không vội vã, thậm chí còn mốc một điếu thuốc ra chậm rãi châm lửa, mắt thì cứ nhìn chằm chằm vào lão Yên, dường như nơi này có không phải là mộ của Khâu Xử Cơ, thì ông ta cũng phải lật tung nơi này lên.
****
Tôi lo lắng nhìn lão Yên, dáng vẻ này của Xích Mi dường như có thể trở mặt bất cứ lúc nào, tay của tôi lại nắm chặt khẩu súng lục, trong lòng thì yên lặng tính toán, nếu bây giờ tôi nổ súng, thì xác suất bắn trúng Xích Mi là bao nhiêu.
Mấu chốt là sau khi bắn trúng, mấy người của lão Yên có thể chạy được không?
Hầu Chanh Chanh cùng Côn Bố đã đi tới phía sau tôi, bọn họ nhìn tôi đầy lo lắng, tôi biết họ đang sợ tôi xúc động, thế nhưng không ai biết được, giờ phút này, lòng tôi bình tĩnh tới mức nào.
Trước đó tôi luôn hy vọng có thể cứu được lão Yên và những người khác, suy nghĩ ra rất nhiều cách, nhưng căn bản không thể thực hiện được cách nào cả.
Hiện giờ nhìn thấy lão Yên trong trạng thái thế này, bày ra dáng vẻ sẵn sàng cá chết lưới rách với Xích Mi, trái tim tôi trở nên bình tĩnh hơn.
701 thành lập được nhiều năm như vậy, có rất nhiều thành viên đã hy sinh và mất tích, nếu lần này nhiệm vụ của chúng tôi thất bại, thì ít nhất vẫn có thể đồng quy vu tận với băng đảng của Xích Mi!
Không biết đã qua bao lâu, lão Yên mới lần nữa mở lời: “Là dạng khí độc gì, chẳng lẽ mày không thể nhìn ra sao? Xích Mi, đó đều là anh em của mày, sao nào, phải để thêm mấy tên nữa chết thì mày mới hiểu ra được à?”
Xích Mi bị lời nói của lão Yên kích thích lập tức nổi khùng, ông ta rút súng lục ra, chĩa thẳng họng súng vào đầu của lão Yên, nói: “Mày đúng là không sợ chết thật nhỉ, thế nào, mày nghĩ rằng tao không dám giết mày sao?”
Lão Yên buông tay, nói: “Không phải là tao không sợ, chỉ là dáng vẻ này của mày quá vô dụng, rốt cuộc khí độc kia trông thế nào, không ai có thể nói ra được, điều duy nhất chúng ta biết là nếu làn khí độc đó lan tới tận đây, tất cả chúng ta đều sẽ chết không có chỗ chôn!”
“Tao khống chế được khí độc.” Lão Yên nhún vai: “Trong thời gian ngắn nó sẽ không lan tới bên này, thế nhưng thời gian khống chế không được dài, Xích Mi, mày xác định muốn để đám đàn em của mày lấy mạng ra đánh cược ư?”
Tôi nhìn thấy Xích Mi do dự một chút, ông ta quay qua nhìn thoáng qua đám anh em của mình, những người này đều ủng hộ ông ta, không một ai sợ chết, ngay cả Tiểu Phi vừa được chứng kiến khí độc nay cũng đã bình tĩnh trở lại.
Tôi đã đoán được tình huống này ngay từ đầu rồi, về cơ bản là Xích Mi nói sao thì đám này sẽ làm y như vậy.
“Mày nhìn bọn họ đi, họ tin tưởng mày như vậy, chẳng lẽ mày nhẫn tâm để bọn hộ chết?” Giọng điệu của lão Yên trở nên lạnh lùng hơn nhiều: “Rất nhiều người trong số bọn họ đã có cuộc sống ổn định hơn 20 năm qua, còn có vợ con đang chờ ở ngôi làng kia đợi họ quay về, mày chắc chắn chưa?”
Tôi liếc mắt nhìn lão Yên một cái, rõ ràng trước đó ông ấy không hề như vậy, tại sao vừa đi tới hố chôn tập thể với đám Tiểu Phi một chuyến, khi trở về ông ấy lại có dáng vẻ trách trời thương dân rồi?
Tuy rằng tôi cũng đồng tình cho những đứa trẻ và những người già ở lại trong ngôi làng kia, nhưng nói thật, đồng tình thì đồng tình, nhưng trên thực tế cũng là do họ xứng đáng.
Bọn họ biết người đàn ông nhà mình ra ngoài với Xích Mi để làm gì, tuy nhiên họ lại không hề ngăn cản.
Tôi đoán Xích Mi chỉ hứa hẹn lợi ích với bọn họ thôi, nhỉ?
Những lời vừa rồi của lão Yên thực ra không khiến sắc mặt của Xích Mi thay đổi nhiều, nhưng lại khiến những người khác phải đổi sắc.
Những người này phần lớn đều đã ở tuổi trung niên, cũng chính là những người có gia đình vợ con mà lão Yên vừa nói tới.