Chương 1286 Bảo Vật Đạo Giáo
Họ có thể theo Xích Mi ra khỏi núi một lần nữa vì lợi ích ông ta đã hứa hẹn, thế nhưng họ sẽ không bao giờ vô tư như 20 năm trước, bọn họ cũng đã bắt đầu sợ chết.
Mục đích chuyến đi lần này của họ là đi theo Xích Mi vớt vàng bạc, không phải tới để nộp mạng.
Người có trung thành đến đâu thì sau khi có gia đình cũng sẽ cân nhắc, chưa kể việc họ làm ngay từ đầu vốn không cần phải chết.
“Đại ca…” Đã có người hơi do dự, nhẹ nhàng gọi Xích Mi một tiếng.
Xích Mi cau mày nhìn về phía người này, nhưng không hề tức giận, chỉ nhẹ giọng hỏi một câu: “Chúng mày cũng cảm thấy chúng ta nên rút lui hay sao?”
Mọi người không nói gì, lần này họ lên núi Côn Luân đã liên tục mất đi mấy người anh em, còn có mấy người anh em đang bị thương, tuy rằng rút lui vào lúc này không phải hành động sáng suốt, nhưng không một ai mong muốn mình phải chôn thây ở chỗ này.
“Lão Yên, mày có chắc không?” Họng súng của Xích Mi vẫn chĩa vào lão Yên.
“Đi!”
Cuối cùng, lão Yên gật đầu, Xích Mi cũng không hề do dự, vung tay hô một tiếng, thuộc hạ dưới trướng của ông ta đã thuần thục việc nhặt đồ, chôn xác, rồi từng người một bắt đầu chạy sang phía bên kia.
Nơi đó không có lối ra, có vẻ như bọn chúng muốn leo lên từ chỗ đó.
Đúng lúc này, Hoa Ban Hổ gọi Hầu Chanh Chanh một tiếng, tôi quay đầu nhìn lại, liền thấy bọn họ đã đào ra một lối đi rất sâu, họ đang vẫy tay gọi chúng tôi, nói rằng chúng tôi có thể ra khỏi đây, sau đó sẽ vừa đi vừa đào.
Tôi lập tức thu dọn đồ đạc và chui vào đường hầm.
Động tác của Xích Mi và đám tay sai rất nhanh, nếu chúng tôi lơ là thì sẽ nhanh chóng bị bọn chúng bỏ lại, đến lúc đó, giữ vùng núi tuyết Côn Luân mênh mông, quả thực không biết đi đâu mà tìm người.
Động tác của 3 người mặc đồ đen rất nhanh, tôi cõng Côn Bố đi theo sau 3 người họ mà vẫn tiến về phía trước với tốc độ chẳng khác gì lúc bình thường, thế này cũng thật quá khó tin, đúng không?
Bằng cách nhìn vào những thứ trong tay họ, tôi có thể khẳng định họ đã chuẩn bị rất đầy đủ, hơn nữa, có lẽ họ phải làm những việc như thế này rất thường xuyên.
Con đường này vừa khéo lại đúng với hướng rút lui của đám Xích Mi, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hẳn là chúng tôi có thể đuổi kịp bọn họ.
Xích Mi có không ít thuộc hạ, điều đó có nghĩa là tốc độ của ông ta chắc chắn sẽ chậm hơn chúng tôi, vừa hay chúng tôi có thể tranh thủ thời gian vừa đào đường hầm chạy ra ngoài vừa xoá dấu vết.
Hầu Chanh Chanh đi bên cạnh cầm đèn pha, sắc mặt có chút kỳ quái, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì, cô ấy trầm tư mất một lúc lâu rồi đáp có gì đó không ổn.
“Không ổn ở đâu?” Tôi hỏi tiếp.
Cô ấy nhún vai, nói rằng mình cũng không rõ, chỉ cảm thấy hành động rút lui của Xích Mi rất lạ, dáng vẻ của lão Yên cũng lạ không kém.
Quả đúng là như thế, lão Yên đi cùng Tiểu Phi một chuyến, sau khi trở về dáng vẻ liền trở nên quái lạ. Xích Mi sao lại dễ dàng tin tưởng vào lời của lão Yên như thế, trong khi ông ta còn chưa từng đi xác nhận lại khí độc kia, quả thực rất lạ.
Đúng là nhóm của Tiểu Phi ai nấy cũng rất sợ hãi, nhưng cụ thể là vì chuyện gì thì họ không nói.
Tựa hồ như là cả đám đều bằng lòng để lão Yên nói chuyện thay mình.
Sự kinh hoàng của họ khiến tôi cảm thấy không thể giải thích được, bởi vì tôi không nghe thấy bất kỳ yếu tố đáng sợ này trong lời kể của lão Yên.
Vốn dĩ ai cũng phải thừa nhận rằng khí độc có thể gây ra tử vong, nhưng không phải là cả đám của Tiểu Phi đều trở về nguyên vẹn đấy sao, theo lý mà nói bọn họ không nên sợ hãi như vậy mới đúng.
“Anh không thấy gì kỳ lạ sao?” Hầu Chanh Chanh quay đầu nhìn tôi, hiển nhiên cô ấy không thể suy luận ra nên muốn nhận được câu trả lời từ tôi.
Tôi cũng đem những nghi ngờ của mình nói cho cô ấy nghe, nhưng còn nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không rõ, thái độ giữ lão Yên và Xích Mi đối với đối phương đều rất khó đoán.
Không hề căng thẳng như tôi đã từng tưởng tượng.
Dù sao thì tôi cũng đã tận mắt chứng kiến cảnh Xích Mi ra tay tàn nhẫn với lão Yên, chuyện gì đã xảy ra chỉ trong một thời gian ngắn như vậy?
Tôi biết lão Yên không phải là người như vậy, cho dù ông ấy có thông cảm với đám của Tiểu Phi đến đâu thì cũng tuyệt đối không lấy tính mạng của bản thân và mấy người Nha Tử ra để đùa.
Cho nên, chắc chắn đã có điều gì đó xảy ra ở giữa mà chúng tôi không biết.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn mấy người mặc đồ đen đi trước mở đường, suy nghĩ lại chuyển sang khí độc mà lão Yên đã nhắc tới.
Khí độc…
Bình thường, rất dễ gặp phải khí độc ở trong mấy cánh rừng sâu, thế nhưng nơi chúng tôi đang đặt chân hiện tại về cơ bản chẳng có cánh rừng nào, thi thoảng lắm mới gặp được mấy cái cây xiêu xiêu vẹo vẹo, không đủ để hình thành khí độc.
Hơn nữa, nhiệt độ ở nơi này thấp quanh năm, khí độc thường cần môi trường ấm áp để hình thành và phát triển.
Nhưng chúng tôi cũng không dám chắc chắn về tình huống hiện tại, hẳn là khí độc vẫn còn, bởi dù lão Yên có năng lực đến đâu cũng không thể khiến đám của Tiểu Phi giúp đỡ ông ấy được, nhưng tôi lại không thể giải thích được vì sao ở nơi này lại có khí độc.