Chương 1287 Bảo Vật Đạo Giáo
“Anh Côn Bố, anh đã từng gặp phải khí độc ở trên núi tuyết bao giờ chưa?” Tôi quay sang nhìn Côn Bố đang nằm trên lưng mình, sắc mặt của anh ta tái nhợt, không biết đã ngủ quên từ bao giờ, vừa nghe tôi hỏi thì Côn Bố mới miễn cưỡng mở mắt ra, sau một lúc lâu anh ta mới lắc đầu, nói mình chưa từng gặp.
Anh ta nói ở Nam Cương có rất nhiều khí độc, bởi vì nơi đó chính là thiên đường của độc vật, nhưng núi Côn Luân thì khác, nơi này là thiên đường của thảo dược.
Thiên sơn tuyết liên trong truyền thuyết đến từ dãy núi Côn Luân này, cho nên chuyện có khí độc xuất hiện ở nơi này đúng là bất thường.
Tôi nhăn chặt mày, sự tình đã phát triển đến mức vượt quá dự đoán, hình như lão Yên đang có kế hoạch của riêng mình.
“Tạm thời chúng ta cứ đi theo bọn chúng đã.” Hầu Chanh Chanh nhẹ giọng nói: “Mọi người có nghĩ nhiều cũng chẳng để làm gì, chỉ có đi theo băng của Xích Mi và tận mắt chứng kiến mọi chuyện thì mới biết được, hơn nữa, tuy hiện giờ mối quan giữa lão Yên và Xích Mi rất kỳ lạ, xong tạm thời nhóm của lão Yên cũng chưa gặp nguy hiểm gì đến tính mạng, không phải sao?”
Cô ấy nói không sai, với thái độ này của Xích Mi, hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn ông ta vẫn sẽ dựa vào lão Yên, quả thực nhóm của ông ấy không thể gặp nguy hiểm gì về tính mạng, chúng tôi cũng không cần lo lắng quá.
“Hoa Ban Hổ, còn có nào đẩy nhanh tốc độ lên không?” Sau khi Hầu Chanh Chanh an ủi tôi, liền quay ra gọi người mặc đồ đen kia.
Hoa Ban Hổ quay đầu lại nhìn Hầu Chanh Chanh, sau đó đôi mắt như kiếm nhọn đó đâm thẳng vào người tôi, sở dĩ anh ta có thái độ như vậy là bởi anh ta biết vì sao Hầu Chanh Chanh lại thúc giục mình.
Tôi cười hì hì, nếu không phải đang cõng Côn Bố trên lưng, tôi còn định buông tay nhún vai một cái. Cái người tên Hoa Ban Hổ này đúng là có bản lĩnh đấy, nhưng tính cách lại hơi khó ở, cho dù thế nào thì anh ta cũng chỉ nhất quyết nghe theo lệnh của Hầu Chanh Chanh mà thôi, tuy nhiên tôi cũng có thể hiểu được, bởi Hầu Chanh Chanh mới là chủ của anh ta, còn tôi thì lại chẳng khác gì cái gai trong mắt anh ta cả.
Mấy người áo đen gật đầu với Hầu Chanh Chanh, nói có cách, chỉ là không thể dùng được.
“Vì sao?” Chân mày của Hầu Chanh Chanh cau lại.
****
Không chờ Hoa Ban Hổ trả lời, tôi liền cười nói: “Hẳn là muốn bảo tồn thể lực đấy! Nếu không cứ tiếp tục tăng tốc, sợ là chúng ta vừa ra ngoài gặp phải kẻ địch đã chẳng còn sức lực nào để tái chiến.”
Nguyên nhân này kỳ thực rất đơn giản, nhưng nhìn thân thể cường tráng của mấy người áo đen, đại đa số sẽ không nghĩ tới phương diện này.
Hoa Ban Hổ trừng mắt nhìn tôi, không nói gì cả, chỉ quay sang gật đầu với Hầu Chanh Chanh, nói: “Họ sẽ đào đường nhanh nhất có thể mà không ảnh hưởng đến những hành động tiếp theo.”
Hầu Chanh Chanh tất nhiên cũng không ép buộc họ, vốn dĩ việc đào con đường này cũng không nằm trong kế hoạch, bọn họ có thể làm được chuyện này đã là chuyện khiến tôi rất ngạc nhiên rồi, cho nên tôi cũng chẳng có yêu cầu nào khác.
“Từ từ!”
Đột nhiên, bên tai tôi truyền đến âm thanh gì đó, tôi lập tức ngăn động tác của mấy người bọn họ, sau đó dán sát lỗ tai lên cách tường theo hướng mọi người tiến lên và cẩn thận lắng nghe.
Âm thanh này có chút khó nắm bắt, giống như tiếng thở của con người, nhưng tần số thở quá chậm, nếu là con người thì hẳn không thể suy trì với tần suất như vậy.
Nhưng tôi cũng từng nghe kể, có những người có thiên phú dị bẩm hoặc đã từng trải qua huấn luận đặc biệt có thể làm được như thế.
Hầu Chanh Chanh và những người khác cũng nhận ra sự bất thường nên không dám nói nữa, Hoa Ban Hổ và tôi vẫn giữ nguyên tư thế cũ, nhưng một lúc sau sắc mặt của anh ta đã hơi thay đổi, giơ tay ra hiệu cho Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh lập tức vỗ vào vai tôi, bảo tôi đi theo cô ấy.
Cô ấy lùi lại vài bước, đo khoảng cách bằng mắt rồi mới nhẹ giọng nói: “Hoa Ban Hổ cho rằng có người đang theo dõi chúng ta ở phía bên kia.”
Theo dõi ư?
Nhưng nhịp thở của người kia quả thực rất dễ khiến người ta chú ý tới, nếu để cho người này theo dõi, sợ là chưa kịp theo dõi đã bị người ta phát hiện ra rồi, tôi không tin có tên nào đi theo dõi người khác mà lại ngu ngốc như vậy.
Trừ phi người này có mục đích khác.
Hầu Chanh Chanh khẽ gật đầu, nói: “Hoa Ban Hổ cũng có băn khoăn như vậy.” Nói xong cô ấy liền bảo hai chúng tôi lại đây bàn bạc xem nên làm gì tiếp theo? Nếu chúng tôi không đào tiếp thì tiến độ nhất định sẽ bị cản trở, thế nhưng cứ đào tiếp thì đối với chúng tôi mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt.
Tôi nhìn về phía Hoa Ban Hổ, anh ta vẫn đang lắng nghe động tĩnh từ phía bên kia, thỉnh thoảng ra giơ tay ra hiệu với Hầu Chanh Chanh, còn Hầu Chanh Chanh lại truyền đạt mọi ý của anh ta cho tôi nghe.
Anh ta đã xác định, phía đối diện không chỉ có một người, dựa theo khoảng cách này, bọn họ chỉ cần đào một xẻng là có thể thông qua đường hầm của chúng tôi! Nhưng không ai có thể đảm bảo được, rốt cuộc chúng tôi có gặp phải đám người của Xích Mi hay không, hay là vẫn còn mối nguy hiểm nào khác.