← Quay lại trang sách

Chương 1288 Bảo Vật Đạo Giáo

Tôi cũng do dự, chúng tôi có quá ít người, một khi gặp phải đám người của Xích Mi, cơ bản chúng tôi chẳng có cơ hội chiến thắng nào cả.

Huống chi, chúng tôi cũng sợ ném chuột vỡ đồ, xét cho cùng, mấy người lão Yên còn đang trong tay bọn chúng.

“Trường An, anh cần phải đưa ra quyết định.” Hầu Chanh Chanh nhìn tôi rất nghiêm túc, tôi cũng biết không thể cứ kéo dài chuyện này được, nếu còn cứ tiếp tục như thế, có lẽ người nọ đã đạt được mục đích của mình.

Tôi cõng Côn Bố, quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau, chẳng biết có phải do nhiệt độ xuống quá thấp không, mà Côn Bố đã ngủ thiếp đi mà không có chút phòng bị nào, trên mặt anh ta vẫn tái nhợt như cũ.

“Đào!”

Tôi không hề do dự, chúng tôi không thể quay trở lại lối cũ, đã đi lâu như vậy rồi, từ những âm thanh thỉnh thoảng xuất hiện ở bên ngoài, tôi có thể đoán ra đám của Xích Mi hẳn vẫn còn ở ngay bên cạnh, nếu lúc này chúng tôi rút lui, vậy mọi nỗ lực trước đó đều trở nên uổng phí.

Huống hồ, nếu người đối diện thực sự đang theo dõi chúng tôi, chưa chắc chúng tôi rút lui đã ăn được trái ngọt.

Cho nên, cứ đào về phía trước đi, đánh cược một phen là quyết định đúng đắn nhất của chúng tôi vào lúc này.

Hoa Ban Hổ nhận được tin tức từ tôi thì do dự nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, ngữ khí kiên định: “Đại tiểu thư, hiện tại ngài quay về với chúng tôi vẫn còn kịp…”

Tất nhiên tôi cũng hiểu được ý của anh ta, Hầu Chanh Chanh không cần phải dây vào vũng nước đục này, vốn cô ấy cũng không có tên trong danh sách làm nhiệm vụ, thậm chí người bên ngoài vẫn còn tưởng cô ấy đang ở Yến Kinh. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu cô ấy im lặng rút lui, không ai có thể làm trách cứ cô ấy cả.

Hầu Chanh Chanh lạnh lùng nhìn về phía Hoa Ban Hổ, không còn dáng vẻ hiền lành như trước đó nữa, mà giọng nói của cô ấy đã trở nên nghiêm túc hẳn lên: “Hoa Ban Hổ, anh là người cha tôi phái tới để đi theo tôi, vì thế tôi mới kính trọng anh. Thế nhưng anh đừng quên thân phận của tôi, nếu tôi là một người vừa lâm trận đã bỏ chạy, làm sao có thể lãnh đạo các bộ phận khác để bảo vệ danh dự của đất nước trong tương lai?”

Sắc mặt của Hoa Ban Hổ khẽ thay đổi, thế nhưng một lát sau anh ta đã gật đầu, nói: “Tôi đã hiểu rồi đại tiểu thư! Cô hãy cẩn thận, tôi sẽ đào tảng băng cuối cùng ngay bây giờ.”

Tôi nắm chặt khẩu súng trong tay và lắp thêm bộ giảm thanh, cho dù tôi có dùng tới súng cũng không lo sẽ xảy ra tuyết lở.

Hầu Chanh Chanh vẫn nắm đèn pin trong tay, còn trong tay Hoa Ban Hổ là cái xẻng công binh, hai người khác đã lùi về phía sau, canh giữ trước mặt Hầu Chanh Chanh.

Tuy nhiên tôi không nhìn thấy bất cứ vũ khí gì trong tay hai người họ cả.

Nhưng xét từ vẻ ngoài bình tĩnh của họ, hẳn là trên người ai cũng có bản lĩnh hơn người.

Hoa Ban Hổ ra hiệu chuẩn bị sẵn sàng với chúng tôi, sau đó siết chặt xẻng và xúc thật mạnh về phía lớp đất và tuyết cuối cùng.

Những vết nứt như mạng nhện xuất hiện trên tường, tôi nhìn chằm chằm và những vết nứt ấy, nhìn chúng nứt ra từng chút một, rồi một tiếng “bịch” vang lên, tất cả sụp xuống như một vụ nổ.

Ầm!

Thanh âm này không lớn, nhưng khi lọt vào vai tôi thì vẫn chẳng khác nào tiếng sấm sét.

Ngay lúc đất và tuyết sụp xuống, Hoa Ban Hổ liền xông ra ngoài, tiếp đó tôi nghe được tiếng đánh nhau.

Tôi không vội lao ra ngoài, chỉ đi về phía trước vài bước, đứng ở cửa hang sụp đổ, nhìn thoáng qua đã thấy Hoa Ban Hổ đang vật lộn cùng mấy tên thủ hạ của Xích Mi.

Sở dĩ tôi đoán bọn chúng là thủ hạ của Xích Mi là bởi vì quần áo trên người mấy tên này chẳng khác gì với quần áo của Xích Mi, nhưng trông mặt ai tôi cũng cảm thấy rất xa lạ.

Tuy rằng trí nhớ của tôi không thể so sánh với Nha Tử, nhưng tôi vẫn luôn quan sát vào những người này gần một buổi chiều, ít nhất là tôi vẫn có thể nhận ra được.

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, tôi lại không quen một ai trong số chúng!

Động tác của Hoa Ban Hổ rất nhanh, hai người áo đen còn lại hơi thua kém anh ta một chút, nhưng cũng được xếp vào hàng thân thủ nhanh nhẹn, ngay cả Hầu Chanh Chanh cũng không cam lòng xếp sau, 4 người này đã hạ được 5 tên địch.

Chỉ chốc lát sau, tất cả đã bị 4 người họ khống chế.

Tôi nhíu mày, niềm vui lúc đầu đã biến thành sự trầm mặc, không hợp lý, tôi tin vào sức chiến đấu kinh người của nhóm Hoa Ban Hổ, nhưng tôi không tin rằng sức chiến đấu của đám đàn em Xích Mi lại yếu như vậy.

“Hoa Ban Hổ, cẩn thận một chút, bọn chúng có chút kỳ lạ.” Tôi dặn dò một câu.

Hoa Ban Hổ ngước lên nhìn tôi, có vẻ hơi ngạc nhiên, tôi không rõ vì sao anh ta lại kinh ngạc đến vậy. Chợt thấy anh ta khẽ gật đầu với tôi, sau đó tay nhanh mắt lẹ mà lôi dây thừng từ trong ba lô ra trói mấy tê kia thành một hàng.

Hầu Chanh Chanh lập tức ngồi xổm bên cạnh bọn chúng, lạnh lùng hỏi: “Chúng mày làm nghề gì?”

Đây chúng là một câu hỏi vô nghĩa, cả một đám ăn vận thế này còn trèo lên tận núi Côn Luân thì còn có thể làm được nghề gì chứ?

Chẳng qua tôi không có ý ngắt lời của Hầu Chanh Chanh, về phương diện thẩm vấn cô ấy chính là một cao thủ, cho nên tôi chỉ cần cõng Côn Bố đứng một bên quan sát là được.