← Quay lại trang sách

Chương 1289 Bảo Vật Đạo Giáo

Đúng như dự đoán, những người này không nói gì, sau khi nhìn nhau, một tên chợt cười lạnh - có vẻ là thủ lĩnh của cả đám, nói: “Chúng mày tốt nhất hãy thả bọn tao ra, đại ca của bọn tao sẽ nhanh chóng tìm tới đây, đến lúc đó chúng mày sẽ biết mặt!”

“Đại ca?” Hầu Chanh Chanh dùng giọng điệu khinh thường lặp lại câu nói của tên kia: “Mày thực sự tin rằng tên đại ca kia còn quan tâm đến chúng mày đấy à?”

Tôi nhìn thấy sự hoảng loạn hiện lên trên mặt tên kia, thế nhưng gã lại nhanh chóng bình tĩnh lại.

Vẫn là tên thủ lĩnh đáp lại như cũ, còn mấy tên khác chỉ nhìn chằm chằm vào chúng tôi với dáng vẻ đầy ác ý.

Hầu Chanh Chanh cười nhạt hai tiếng, nói: “Đại ca của chúng mày chắc là Xích Mi nhỉ?”

Sự hoảng loạn của tên kia càng trở nên rõ ràng, ngay lập tức tôi đã hiểu được ý của Hầu Chanh Chanh, đám này hoàn toàn không biết được thân phận của chúng tôi, hẳn là bọn chúng và nhóm của Xích Mi đã chia nhau ra để hành động.

Xích Mi có lẽ sẽ miêu tả được dáng vẻ của lão Yên hoặc Toản Địa Thử cho bọn chúng, nhưng Xích Mi lại chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của tôi, càng không biết còn có sự xuất hiện của một nhân vật là Hầu Chanh Chanh, cho nên, dù đám trước mặt là thủ hạ của Xích Mi, xong lại không hề biết rằng chúng tôi chính là thành viên của 701.

Hầu Chanh Chanh làm thế để cố ý cảnh báo tôi, để chúng tôi che giấu danh tính thật của mình.

Tôi hít một hơi, tất nhiên cũng biết tầm quan trọng của việc này, nên cũng cười hai tiếng, âm thầm nhìn Hầu Chanh Chanh tiếp tục lừa gạt mấy tên tù binh kia!

****

Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào Hầu Chanh Chanh đầy cảnh giác, nhưng cô ấy lại thản nhiên nhún vai, sau đó bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Mày không cần gạt tao, tao vừa mới gặp bọn họ rồi, quần áo trên người chúng mày chẳng khác gì đám Xích Mi cả.”

Người nọ nhẹ nhàng thở ra, sau đó gã quét mắt nhìn mấy người chúng tôi với vẻ tìm tòi, Hầu Chanh Chanh cũng không ngăn cản, mặc gã quan sát, chờ đến khi gã thu hồi tầm mắt thì Hầu Chanh Chanh mới chậm rì rì hỏi: “Muốn biết thân phận của bọn tao không?”

Đối phương không nói chuyện, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Hầu Chanh Chanh chớp chớp mắt, giọng điệu của cô ấy gần như nghịch ngợm: “Tao nói chúng tao cố ý tới đây để bắt chúng mày, mày có tin được không?”

Trong lòng tôi cả kinh, sao cô ấy lại vạch áo cho người xem lưng thế kia?

Chợt tôi nhìn thấy ánh mắt của tên kia sáng lên, bày ra dáng vẻ không hề tin tưởng, tức khác tôi hiểu được Hầu Chanh Chanh đang muốn làm gì. Thay vì để người này âm thầm suy đoán thân phận của chúng tôi, không bằng cứ ăn nói ậm ờ, để gã không biết có nên tin chúng tôi hay không, như vậy chúng tôi mới có lợi.

“Hoa Ban Hổ.” Hầu Chanh Chanh nhẹ nhàng gật đầu với Hoa Ban Hổ: “Hỏi xem bọn chúng tới chỗ này làm cái gì.”

Cô ấy quá lười biếng để thẩm vấn, nên đã trực tiếp giao lại việc này cho Hoa Ban Hổ.

Tiếp theo, tôi đã được tận mắt chứng kiến thế nào là kỹ năng thẩm vấn, tốc độ thẩm vấn của Hoa Ban Hổ rất mau, căn bản không cho đối phương thời gian phản ứng, cho dù bọn chúng không trả lời thì dường như anh ta vẫn có thể đoán ra được đáp án.

Sau đó tôi nhận ra, anh ta đã căn cứ vào biểu cảm của những người này, khi Hoa Ban Hổ đặt một câu hỏi sẽ kèm theo mấy đáp án cho bọn chúng chọn, tiếp đó anh ra sẽ quan sát biểu cảm để tìm ra câu trả lời đúng, rồi lại đặt ra những câu hỏi xung quanh vấn đề vừa rồi.

Nói thật, cho dù là người ngoài cuộc như tôi thì nghe mấy câu hỏi của Hoa Ban Hổ cũng cảm thấy hoa mắt váng đầu, đừng nói là mấy tên đối diện bị anh ta thẩm vấn không ngừng.

Khi Hoa Ban Hổ hỏi đến câu thứ 5, đối phương đã hoàn toàn ngây ngẩn cả người, lúc sau, chúng gào ầm lên: “Con mẹ mày câm miệng cho ông!”

Hoa Ban Hổ nhún vai, anh ta tỏ vẻ thờ ơ và ngừng hỏi một chút, tiếp đó quay sang hỏi Hầu Chanh Chanh: “Đây là tiểu đội mà Xích Mi giữ lại để theo dõi chúng ta, định để “bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ núp sau”, chắc Xích Mi đã có kế hoạch của riêng mình, có lẽ, ông ta thực sự cho rằng thuốc trường sinh là của mình chăng?”

Lời này của anh ta thật giả lẫn lộn, chúng tôi bám theo sau Xích Mi, Xích Mi lại cho vài tên theo dõi chúng tôi, đúng là ông ta muốn làm chim sẻ rồi. Nhưng Hoa Ban Hổ lại cố tình nói dối về thân phận của chúng tôi, người nào không biết mà vừa nghe được lời anh ta, khéo còn tưởng rằng chúng tôi chính là người của William.

Tôi nhìn về phía mấy tên đàn em của Xích Mi, quả nhiên sắc mặt của bọn chúng đã thay đổi, chúng nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt tò mò và nghiền ngẫm.

Hoa Ban Hổ vẫn nói không ngừng, tiếp tục mở miệng châm chọc: “Tôi đoán đám thuộc hạ của Xích Mi cũng chẳng mấy tên có ích, chúng ta đưa cho ông ta nhiều tiền như vậy đúng là lãng phí, ấy vậy mà ông ta còn phái cái lũ bỏ đi này theo dõi chúng ta. Chậc chậc, lúc này đã chẳng có được nước gì thì chớ, lại còn để mất liên lạc với cả đội, không biết đám Xích Mi này nhận bọn chúng về làm cái quái gì?”

Tôi buồn cười, Hoa Ban Hổ này thì nói không nhiều, nhưng mỗi một câu một chữ lại chẳng khác nào đâm thẳng vào tim người ta.