Chương 1290 Bảo Vật Đạo Giáo
Sắc mặt của mấy tên kia thay đổi tới mấy lần, nhưng đã ở dưới mái hiên nhà người ta, bọn chúng cũng đâu còn cách nào khác, chỉ có thể vừa nghe Hoa Ban Hổ đâm chọc mình, vừa khai hết mục đích của bọn chúng.
“Được rồi.” Hầu Chanh Chanh giơ tay lên, sau đó bước tới trước mặt tên cầm đầu, nhấc cằm gã lên, gằn từng chữ một: “Ăn hai mang chính là điều kiêng kị nhất khi làm ăn, Xích Mi không hiểu sao?”
Tôi đã không có đất dụng võ, vì thế cứ để mấy vị thần nọ đánh nhau, còn mình thì dứt khoát nhún vai, cõng Côn Bố đứng một bên xem kịch vui.
Thật đáng tiếc là Côn Bố đã ngủ rồi, nếu không khi anh ta nhìn thấy cảnh này sẽ cảm thấy rất thú vị cho mà xem.
Mấy người Hầu Chanh Chanh gần như đã chiếm thế thượng phong, có trách thì trách mấy tên Xích Mi để lại chẳng có bản lĩnh gì, sau mấy phen hù doạ thì đã khai ra hết sạch, đặc biệt là khi nghe Hầu Chanh Chanh nói Xích Mi ăn hai mang, sác mặt của đám này chẳng khác gì bảng pha màu, muốn đặc sặc bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Hầu Chanh Chanh chớp mắt với tôi, sau một lúc lâu mới tiếp tục nói: “Được rồi, chúng mày đã bị bọn tao phát hiện, vậy cũng không cần giữ suy nghĩ sư thừa đâu! Hừ, Xích Mi kia, đã nhận tiền rồi còn muốn chia của, khi làm việc còn không biết quy tắc này, tốt nhất chúng mày đừng cùng một ruột với ông ta nữa…”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nói xong, cô ấy lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy tên kia, ánh mắt ấy quả thực khiến người ta phải run rẩy, đến cả tôi cũng bị cô ấy dọa tới rùng mình.
Những người này liếc nhìn nhau vài lần, tên cầm đầu muốn nói lại thôi, mãi một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Cô là người của William à?”
“Chuyện không nên biết thì đừng hỏi!” Thái độ hống hách của Hầu Chanh Chanh khiến bọn chúng sợ hãi, mấy tên nọ liên tục vâng vâng dạ dạ, vẻ mặt xui xẻo, tựa hồ không hiểu tại sao lại gặp phải mấy người chúng tôi.
Lúc này tôi mới có thời gian rảnh rỗi để chú ý tới ánh sáng mờ ảo trên tay Hầu Chanh Chanh, chúng tôi đang ở trên độ cao kha khá, cách mặt đất khoảng 2-3 mét, phía trước không xa có một dãy đèn, hẳn là của đám Xích Mi.
Cũng may chỗ chúng tôi vẫn có đồ che đậy, có một phần núi nhô ra trước mặt vừa khéo lại che khuất bóng dáng của chúng tôi, nếu không, với những động tĩnh vừa rồi, chỉ sợ chúng tôi đã đánh động đến đám của Xích Mi rồi.
Hầu Chanh Chanh chỉ về phía trước: “Đại ca của chúng mày đang ở ngay đó, lát nữa chúng mày phải biết điều một chút, nếu đánh động tới ông ta… Mày đoán xem, là đại ca của chúng mày nhanh hơn, hay tao sẽ giết chúng mày nhanh hơn?”
Lời nói của cô ấy quả là có sức uy hiếp rất lớn, chủ yếu không phải vì nội dung mà là vì khí thế trên người cô ấy, tuy rằng tôi không biết vì sao Hầu Chanh Chanh lại có khí thế như vậy, đó là khí chất khiến người ta khó nắm bắt, vừa thần bí lại vừa tràn ngập sát khí.
Nhìn cô ấy, đột nhiên tôi nhận ra mình căn bản chẳng hề hiểu gì về cô ấy cả.
Tuy rằng chúng tôi đã từng hợp tác với nhau, thế nhưng tôi vẫn chẳng biết gì về Hầu Chanh Chanh cả. Từ sự điềm tĩnh và chu toàn của cô ấy khi trở thành người dẫn đội, tôi biết cô ấy là một chiến hữu tốt, từ những gì xảy ra trong sự kiện Tĩnh Sinh, tôi biết cô ấy không phải là người bạc tình, hiện giờ, tôi lại cảm thấy cô ấy là một người lạnh lùng đến thế, sao một người lại có thể có nhiều khuôn mặt như vậy được chứ?
Hầu Chanh Chanh sai hai người áo đen lần lượt quan sát mấy tên cướp kia, và kéo chúng về phía trước như tù nhân.
Cô ấy không hề bịt miệng bọn chúng lại, tôi cảm thấy có chút mạo hiểm, chẳng may mà đám này không biết sợ chết hay không chịu được áp lực mà tạo ra động tĩnh, chẳng phải mấy người bọn tôi sẽ chôn theo bọn chúng hay sao.
Ấy vậy mà Hầu Chanh Chanh chẳng thèm để ý chút nào, cho dù tôi đã nhắc nhở cô ấy, cô ấy cũng không coi đó là chuyện gì to tát, ngược lại còn nói với những người đó với giọng điệu như đang thương lượng: “Chúng mày sẽ không làm ầm ĩ đâu, đúng không?”
Lời này nghe thì như đang thương lượng, nhưng ánh mắt của cô ấy lại lạnh băng không xen một chút cảm xúc nào, mấy tên kia vội vâng vâng dạ dạ và gật đầu lia lại.
Tôi nhìn chằm chằm vào đám này, không dám thả lòng chút nào.
Dù thoạt trông dám này hèn nhát như thế, nhưng tôi cũng không thể lơ là cảnh giác được, bởi vì chúng đã không còn trẻ, nhất định là đồng đội đã đi theo Xích Mi từ lâu. Dù đã trôi qua 20 năm, có lẽ tính tình của bọn chúng đã dịu đi một chút, nhưng tôi không tin tính tình của đám người này đã thay đổi hoàn toàn, vào thời khắc mấu chốt không ai đảm bảo được chúng có thể làm được gì.
Chúng tôi cứ như thế đứng sau đám của Xích Mi, Hầu Chanh Chanh đã tắt đèn pha, thậm chí cũng không bật đèn pin, mà chỉ dựa vào ánh trăng mờ cùng sự phản chiếu của tuyết để nhìn đường.
Dù vất vả bước đi nhưng chúng tôi không nói gì, bởi vì đây là cách an toàn nhất!
Ánh sáng trong đêm tối rất rõ ràng, nếu trong đám người của Xích Mi có quay quay đầu nhìn lại sẽ có thể nhìn thấy chúng tôi, đến lúc đó chúng tôi có ẩn nấp cũng chẳng có tác dụng gì.
Vì đang cõng Côn bố nên khi bước đi tôi cứ bước thấp bước cao, trong khoảng thời gian này, anh ta tỉnh dậy và nói muốn tự đi nhưng tôi không đồng ý.