← Quay lại trang sách

Chương 1291 Bảo Vật Đạo Giáo

Anh ta đang nằm trên lưng tôi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Côn Bố rất yếu ớt, tuy rằng Hầu Chanh Chanh luôn bảo đảm với chúng tôi rằng anh ta sẽ không sao cả, nhưng tôi vẫn không dám thả lòng.

Nỗi sợ hãi trong tuyết không phải là vết thương, mà là khi vết thương đang hồi phục.

Trong thời tiết như thế này, chỉ một sai sót nhỏ nhất cũng sẽ khiến vết thương nặng thêm, nên bây giờ không cần thiết phải khiến Côn Bố bị thương nặng thêm nữa.

Một lúc sau Hầu Chanh Chanh mới nhìn về phía tôi, thấy cô ấy hơi thất thần, tôi bèn hỏi cô ấy nhìn tôi làm gì, Hầu Chanh Chanh chỉ cười chứ không đáp. Tôi càng thấy tò mò hơn, cho rằng trên mặt mình có thứ gì đó, thế nhưng tôi lại không thể phát hiện ra được điều gì…

Hầu Chanh Chanh cười phụt một tiếng: “Được rồi, chẳng bao lâu nữa chúng ta có thể đuổi kịp đám của Xích Mi, anh chăm sóc Côn Bố cho tốt, chờ tới khi chúng ta bắt được Xích Mi thì sẽ tính cả nợ mới nợ cũ một thể!”

Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng như bay, nhưng không biết vì sao lại khiến người nghe ớn lạnh tận xương tủy.

****

Đi như vậy được một lúc, tôi chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, đáy vực này chỉ có diện tích nhất định, chúng tôi cũng đã kiểm tra một lượt rồi, không thể nào tìm được lối ra, vì sao Xích Mi và đám đàn em của ông ta lại đi chậm hơn chúng tôi một đoạn?

Hay là khi bọn chúng rút lui không hề leo núi, mà cũng chọn đào một đường hầm để đi ra ngoài như chúng tôi?

Hơn nữa… Vừa ra khỏi một đáy vực, thế nhưng chúng tôi lại tới một đáy vực khác, chỉ cần nhìn qua một lượt đã thấy được đáy vực này rất dài, ít nhất thì với thị lực của mình, tôi chẳng thể nhìn thấy điểm cuối ở đâu.

Loại cảm giác này giống như núi Côn Luân đã bị cắt đứt ở giữa, có đai ngọc chặn ở giữa eo núi, nếu ở đây mà có nước thì thì chiếc thắt lưng ngọc này thực sự là một báu vật phong thủy.

“Anh đang nhìn gì thế?” Hầu Chanh Chanh đột nhiên đặt câu hỏi.

Tôi à một tiếng, thu hồi tầm mắt, rồi lắc đầu không nói gì, chỉ cảm thấy định hình nơi này đúng là được trời cao ưu ái.

Nó không chỉ là một bảo vật phong thuỷ, mà còn là thứ bảo vật phong thuỷ mà khó ai có thể quấy rầy.

Nếu chúng tôi không vô tình gặp được, nếu Xích Mi không có thông tin chính xác, tôi tin rằng muốn tìm ra nơi này thì ít nhất cũng phải hao phí gấp đôi sức lực như bây giờ.

Bóng đêm dần dần bao phủ, sương mù dần dần dâng lên trên núi, nhìn bóng dáng của đám Xích Mi, tôi chỉ cảm thấy chúng như một đám ma đang lang thang trong núi, dường như bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể biến mất.

Không đợi tôi suy nghĩ xong, sắc mặt của Hầu Chanh Chanh đã thay đổi.

Cô ấy lao về phía trước hai bước, rồi đẩy tôi ra, tôi không kịp chuẩn bị nên loạng choạng và suýt bị ngã. Vừa định hỏi cô ấy bị làm sao, thì tôi liền nhìn thấy cô ấy đã lộn nhào một vòng, tiếp đó một ám khí hình tròn có ngạnh bay ra ngoài.

Tôi không biết thứ ám khí kia có bắn trúng người nào hay không, chỉ nghe thấy một tiếng “xẹt” vang lên, âm thanh sắc nhọn như muốn xuyên thủng cả phía chân trời.

Tiếp theo đó là một tiếng gầm vang.

Tôi khiếp sợ nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, không nói nên lời, nhưng ý tứ rất rõ ràng, cô ấy điên rồi sao?

Phải biết rằng đám người Xích Mi đang ở ngay phía trước, lúc này mà chúng tôi phát ra bất cứ tiếng động gì thì đều có thể bị phát hiện ra, huống hố chẳng may mà tạo ra tuyết lở, thì trên đường sẽ không có nơi nào để trốn cả.

Hầu Chanh Chanh cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ấy nhanh chóng đáp lại rằng không phải do mình làm, rồi tiếp tục chạy về phía trước. Hoa Ban Hổ đã đi lên hỗ trợ cô ấy, hai người khác cũng định động thủ, nhưng tôi đã nhanh chóng ngăn cản họ.

Bọn họ phẫn nộ nhìn tôi, tôi chỉ vào đám đàn em bị bắt của Xích Mi, nói: “Nếu bọn chúng chạy mất, hoặc là gây ra chuyện gì đó, các người cho rằng đại tiểu thư nhà các người có thấy cảm kích vì được giúp đỡ hay không?”

Tôi hiểu suy nghĩ của họ, nhưng vì Hầu Chanh Chanh chưa lên tiếng nhờ giúp đỡ thì tôi biết mọi chuyện vẫn đang nằm trong khả năng đối phó của cô ấy.

Nếu không cô ấy sẽ không nói một lời nào.

Điều chúng tôi phải làm là ổn định, không thể hoảng loạn, bởi một khi rối loạn thì sẽ đưa tới rắc rối lớn hơn!

Những tiếng “bang, bang, bang” vang lên bên tai không dứt, chắc đến âm thanh thứ 5 thì chúng bắt đầu nhỏ lại, bóng dáng của hai người Hầu Chanh Chanh cũng càng lúc càng cách xa chúng tôi.

Hai người mặc đồ đen lo lắng nhìn theo, vài lần muốn tiến lên đều bị tôi ngăn lại, sau đó họ không còn nghe lời tôi nữa, vì thế tôi đành phải móc súng ra nhắm thẳng vào họ, lạnh giọng quát: “Bình tĩnh lại cho ông đây!”

Họ liếc nhìn tôi, sự tức giận trong mắt họ gần như tràn ra ngoài, tôi cũng chẳng buồn giải thích với họ, chỉ nâng họng súng lên: “Nhiệm vụ của các anh là nghe theo lệnh của đại tiểu thư!”

“Là bảo vệ đại tiểu thư.” Một trong hai người lập tức phản bác.

Tôi hừ lạnh một tiếng, nói: “Đại tiểu thư căn bản không cần các anh bảo vệ đâu, đừng có đa cảm.”

Ngay lúc tôi sắp mất kiểm soát, Hầu Chanh Chanh cuối cùng cũng quay lại với khuôn mặt đen xì, trên má cô ấy có vết máu rõ ràng, Hoa Ban Hổ đi ngay sát phía sau, thi thoảng anh ta liếc nhìn tôi một cái, sắc mặt cũng không được tốt cho lắm.