Chương 1292 Bảo Vật Đạo Giáo
“Đại tiểu thư?”
Hai người mặc áo đen cùng đồng thanh kêu lên, Hầu Chanh Chanh xua tay ý bảo mình không có việc gì, sau đó nhìn tôi lắc đầu nói rằng kẻ đánh lén đã chạy thoát, nhưng chắc không phải là người của Xích Mi.
Tôi cũng biết, nếu tên kia mà là người của Xích Mi, người này đã chẳng cần phải đánh lén.
Nếu bị nhiều tên cao thủ thế kia bao vây và tấn công, thực sự chúng tôi cũng chỉ đành bó tay chịu trói mà thôi.
Tôi hỏi Hầu Chanh Chanh có nhìn thấy gì không, cô ấy lại lắc đầu và nói: “Nửa người đối phương đều bị bóng tối bao trùm, lại còn sử dụng ám khí là bom nhỏ nên không nhìn thấy gì.”
Nhưng hiển nhiên người nọ không muốn mạng sống của chúng tôi, bởi vì sức mạnh của quả bom kia có hạn, nếu là bom uy lực lớn, chỉ sợ chúng tôi đã bị giết sạch ngay khi mới đối mặt rồi.
“Mục đích của gã là gì?” Tôi nhìn vào màn đêm trước mặt, đầu óc lại lần nữa biến thành hồ nhão.
Sau đó tôi lo lắng nói: “Với sự hỗn loạn này, phỏng chừng Xích Mi đã phát hiện ra chúng ta rồi…”
“Hẳn là không đâu.” Hầu Chanh Chanh nhìn về phía trước, nói chúng tôi cũng chưa gây ra động tĩnh quá lớn, vài tiếng vang kia hoàn toàn không đủ để thu hút sự chú ý của người khác, chắc là gã chưa phát hiện ra chúng tôi đâu.
Tôi chỉ lắc đầu, đã không còn nhìn thấy rõ đám người Xích Mi nữa, nhưng ánh đèn của bọn chúng vẫn còn rất rõ ràng, bởi vậy, tôi vẫn có thể nhìn thấy bọn chúng đang di chuyển chậm rãi về phía trước.
Tốc độ của bọn chúng không hề thay đổi do động tĩnh của chúng tôi.
Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, tuy Hầu Chanh Chanh cho rằng chúng tôi chưa gây ra động tĩnh gì lớn, nhưng nơi này là núi tuyết, lại đang lúc màn đêm tĩnh mịch, động tĩnh như vậy cũng đủ để truyền đi rất xa.
Chẳng lẽ những người ở dưới kia thực sự không thể nghe thấy gì sao?
Tôi cau mày, xác định đội ngũ của Xích Mi không có chút dị thường nào, tôi mới quay sang nói với Hầu Chanh Chanh: “Dù thế nào đi nữa, lần sau chúng ta cũng phải cẩn thận hơn một chút.”
Hầu Chanh Chanh gật đầu với tôi, tiện tay vốc một nắm tuyết lăn lên má, rồi nhỏ giọng răn dạy hai người mặc đồ đen kia.
Tôi không nói gì, hai người mặc đồ đen này lẫn Hoa Ban Hổ đều không sai, bọn họ chỉ vì muốn bảo vệ Hầu Chanh Chanh nên mới không nghe lời khuyên can của tôi. Thế nhưng dưới tình huống khẩn cấp, họ làm như vậy rất dễ xảy ra rắc rối, nên Hầu Chanh Chanh cũng chỉ khiển trách họ vài câu rồi thôi.
Mấy người mặc đồ đen cúi đầu không nói gì, Hầu Chanh Chanh cũng chỉ phân tích mặt lợi mặt hại, chứ không nói thêm gì khác.
Tôi nhìn cách cô ấy khiển trách cấp dưới, không khỏi kính nể, dù còn nhỏ tuổi như từ kỹ năng của bản thân hay là sức hút cá nhân, cô ấy đều đủ tư cách gánh vác trách nhiệm lãnh đạo.
Bảo sao bộ trưởng Hầu lại muốn để cô ấy nối nghiệp mình.
Nhân lúc bộ trưởng Hầu còn chưa nghỉ hưu, sau khi cô ấy tiếp quản vị trí bộ trưởng, có thêm nguồn lực hỗ trợ từ 701, lại có thêm sự hướng dẫn của bộ trưởng Hầu, dự kiến cô ấy sẽ có thể trưởng thành trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Hầu Chanh Chanh nói đơn giản vài câu rồi lại bảo mọi người tiếp tục xuất phát.
Mắt thấy ánh đèn của đám Xích Mi càng lúc càng cách xa chỗ chúng tôi đứng, không ai dám kéo dài thêm thời gian nữa.
“Các người thực ra không phải là người của William, đúng không?”
Chúng tôi vừa đi được một đoạn, rồi lại chậm rãi duy trì khoảng cách với đám người của Xích Mi, tên cầm đầu đám bị bắt đột nhiên lên tiếng.
Hầu Chanh Chanh quay đầu liếc mắt nhìn gã, sau đó bất giác mỉm cười: “Ồ? Mày nói cho tao biết, vì sao mày lại nghĩ như thế?”
Cô ấy không phủ nhận, cũng không thừa nhận, thái độ này của cô ấy khiến cho tên cầm đầu kia sửng sốt mất một lúc.
Tên cầm đầu do dự nói: “Các người không dám đi tìm đại ca, nếu là người của William, các người đã xông thẳng lên trước rồi! Đại ca của bọn tao đã cầm tiền của William, sẽ không thể làm gì được chúng mày, sao chúng mày vẫn còn phải sợ hãi chứ.”
Phân tích rất có lý, nhưng tròng mắt của Hầu Chanh Chanh vừa xoay chuyển một chút, liền nhún vai nói: “Suy đoán của mày thật sự đơn giản và thô thiển, đại ca của chúng mày đã dám ăn hai mang, thì mày cho rằng ông chủ William còn dám tin ông ta không?”
Khi cô ấy nói chuyện rất tự tin, đến mức khiến người ta không tài nào nghi ngờ cô ấy được.
Tên cầm đầu nhìn chằm chằm vào cô ấy một lúc lâu, không nói gì nữa, chỉ yên lặng đi theo chúng tôi.
“Đi thôi, đừng lề mề nữa.” Hầu Chanh Chanh mất kiên nhẫn, nói: “Nếu vì chúng mày mà bọn tao mất dấu vết của Xích Mi, tao sẽ chôn chúng mày xuống tuyết để cả lũ chết cóng.”
Cô nói lời này có chút lơ đãng, như thể chỉ đang nói đùa, nhưng lại doạ chi tên cầm đầu kia sợ hãi mà liên tục gật đầu, thậm chí còn bước nhanh hơn.
Tôi không thể không thừa nhận, Hầu Chanh Chanh thực sự rất giỏi thấu hiểu lòng người, nếu cứ tiếp tục hù dọa thì sẽ chẳng tạo được tác dụng nữa. Thế nhưng khi cô ấy nói với giọng điệu như thể đang bàn bạc về thời tiết, quả thực khiến người ta phải sởn cả tóc gáy.
Tên cầm đầu không dám trì hoãn, những tên khác tất nhiên càng không dám, bởi vậy tốc độ của chúng tôi cũng dần ổn định hơn.