Chương 1293 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi nhìn đội ngũ của Xích đi phía trước, đầu óc quay cuồng, muốn nói gì đó với Hầu Chanh Chanh, nhưng lại ngại tên cầm đầu kia nên không thể nói được gì.
“Cô nói xem, hướng bọn họ đang đi là hướng dẫn tới đích đến sao?” Tôi nhìn tốc độ của đám Xích Mi, chỉ đành lựa chọn một đề tài không dễ để lộ thân phận mà nói.
Khí độc đã cách chúng tôi rất xa, nếu chỉ vì đi tránh độ thì khoảng cách này chắc cũng đủ rồi, nhưng đám kia lại không hề dừng chân để nghỉ ngơi hay chỉnh đốn đội hình, cứ như thể không biết mệt vậy.
Đã gần nửa đêm rồi, chúng tôi đã bận rộn cả ngày lẫn đêm, cho dù là người khoẻ mạnh như tôi cũng thấy bắp chân run rẩy rồi, chẳng lẽ bọn chúng không thấy mệt sao?
****
Hầu Chanh Chanh lắc đầu, nói: “Không rõ, nhưng xét tốc độ của bọn chúng thì hẳn là đang lên đường thôi.”
Tôi không nói nữa, tầm mắt dán chặt vào những người phía trước, không dám thả lỏng chút nào.
Băng của Xích Mi quá kỳ lạ, hiện giờ lão Yên cũng trở nên khó đoán, tôi sợ rằng đến cuối cùng mình không cứu được đồng đội.
“Yên tâm, thuốc trường sinh là của chúng ta, tiền đã thanh toán rồi, nếu Xích Mi dám ăn hai mang, tôi cũng chẳng ngại tặng chúng một phần quà lớn đâu!” Hầu Chanh Chanh cố ý nói nhỏ, tôi biết cô ấy đang cố tình nói cho mấy tên kia nghe.
Quả nhiên, tròng mắt của tên cầm đầu xoay chuyển.
Tôi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, cô ấy lại cười với tôi, rồi im lặng ra hiệu.
Ngay lập tức tôi đã hiểu được ý của cô ấy, chỉ khẽ gật đầu, có lẽ trong đêm tối động tác của tôi sẽ không quá rõ ràng, nhưng tôi tin rằng Hầu Chanh Chanh nhất định nhìn thấy được.
Hầu Chanh Chanh quả nhiên lợi hại, chú ý tới một số chi tiết mà tôi căn bản không hề để ý tới!
Kế tiếp, tôi dựa theo lời nhắc nhở của Hầu Chanh Chanh, trong suốt quá trình đều chú ý đến tên cầm đầu bị bắt kia, phát hiện ra, tuy gã luôn cúi thấp đầu, bày ra dáng vẻ uể oải, nhưng thi thoảng vẫn liếc mắt nhìn xung quanh và chú ý đến cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Thậm chí còn chú ý đến một số động tác nhỏ của chúng tôi, tuy nhiên hành động của gã rất cẩn thận, nếu không có Hầu Chanh Chanh nhắc nhở, căn bản tôi không thể tưởng được tên này lại giảo hoạt đến thế.
Xem ra gã cũng không hèn nhát như biểu hiện bên ngoài, dù đã bị chúng tôi tóm được, thậm chí còn đi theo chúng tôi tới tận đây, cho nên chắc chắn gã có âm mưu gì đó.
Khẽ nhíu mày, nhưng tôi lại không tiếp tục quan sát tên kia nữa.
Bởi vì tên này rất cảnh giác, có đôi khi tôi còn chưa kịp quét mắt về phía gã, gã đã quay về dáng vẻ của một tù nhân bị bắt, không hề có một chút tính công kính nào.
Tôi âm thầm nâng cảnh giác lên mức cao nhất, sau đó bình tĩnh quan sát gã.
Tên này thông minh, nhưng cũng đâu thể coi chúng tôi như tên ngốc được!
Cứ quan sát như vậy được một lúc, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra một tia manh mối, vào những lúc chúng tôi không chú ý tới, tên này sẽ thường thường dùng tay cọ vào dây thừng.
Nơi bị tay ông ta cọ tới, màu sắc của dây thừng đã tối hơn.
Sự thay đổi này rất khó nhìn thấy, một đoạn dây không bao giờ có cùng một màu, cho nên trước kia khi tôi nhìn vào dây thừng mới không thấy có gì khác lạ cả.
Cho đến khi tôi nhìn thấy gã thực hiện động tác tương tự nhiều lần, tôi mới nhận ra rằng tên này đang cố gắng trốn thoát.
Sao gã lại nghĩ được mình có thể chạy thoát được nhỉ?
Tôi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, lặng im không tiếng động mà hỏi cô ấy có cần xử lý tên kia không, cô ấy lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Tôi cũng không biết cô ấy có ý gì, nhưng tôi đoán cô ấy có suy nghĩ của riêng mình, vốn dĩ cô ấy là người phát hiện ra vấn đề trước, cho nên tôi cũng không tiện can thiệp vào.
Khoảng 1 giờ sáng, ánh đèn phía trước cuối cùng cũng tắt, chúng tôi cũng dừng lại nghỉ ngơi.
Tuy nhiên tôi không dám ngủ, không chỉ bởi vì phải chăm sóc Côn Bố, mà còn vì mấy tên đàn em của Xích Mi, nếu bọn chúng chạy mất, phải chắc tới 8 phần là sẽ hội hợp với đoàn của Xích Mi, đến lúc đó thân phận của chúng tôi sẽ không giấu được.
“Ngủ đi, trốn không thoát đâu.” Hầu Chanh Chanh đệ một chai nước đến.
Tôi nhận lấy ngay, mấy ngày nay tôi đều dùng tuyết để giải khát, tuy rằng không bị khát nhưng không thể nào thoải mái được như lúc uống nước, cho nên tôi không hề khách khí với Hầu Chanh Chanh, uống ừng ực mất ngụm lớn.
Hầu Chanh Chanh thấy dáng vẻ ấy thì bật cười, hỏi: “Anh gấp gáp thế làm gì, có ai tranh với anh đâu?”
Sau đó cô ấy nhận lại chai nước và treo bên hông, tiếp theo ra hiệu bảo tôi đi ngủ, tôi dùng mắt nhìn về phía tên cầm đầu kia, chỉ thấy cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo tôi cứ giao mọi việc cho mình.
Tôi thấy cô ấy tự tin như vậy nên cũng không nói thêm gì nữa, chui vào túi ngủ nhắm mắt lại.
Hầu Chanh Chanh có cách làm việc của riêng mình, tôi chỉ cần hỗ trợ cô ấy, cho nên tôi nhanh chóng nhắm mắt lại, trong tình huống thế này, đương nhiên tôi không thể ngủ sâu được, nhưng có cô ấy, tôi có thể nghỉ ngơi thêm một chút.
Tiếng hít thở của những người xung quanh dần dần trở nên đều đặn hơn, tựa như mọi người đều đã ngủ, nhưng tôi biết ở đây chỉ có tôi và mấy tên đàn em lâu la của Xích Mi là ngủ thật thôi.