Chương 1294 Bảo Vật Đạo Giáo
Còn những người khác, e là một đêm mất ngủ rồi…
Tôi cứ chờ như thế, không ngờ được tên cầm đầu kia cũng rất kiên nhẫn, vốn dĩ tôi không thấy buồn ngủ, nhưng cứ chờ mãi thì dần dần tôi cũng thất buồn ngủ và mất hết sức lực.
Bây giờ chắc là khoảng 2-3 giờ sáng rồi nhỉ?
Nếu đây là thời điểm thích hợp để trốn thoát, vì sao tên kia còn chưa có động tĩnh gì?
Tôi thực sự không thể chờ đợi được nữa…
Mí mắt tôi dần dần nặng trĩu, cảm thấy đầu óc không thể hoạt động được nữa, cứ vậy mà nặng nề chìm vào giấc ngủ.
“Dậy, dậy đi!”
Một giọng nói quen thuộc truyền đến, tôi bàng hoàng mở mắt ra và nhìn thấy một người đang giơ tay lên, dường như nếu tôi không tỉnh dậy, cô ấy có thể tát chết tôi.
“Hầu…” Tôi vừa muốn gọi tên cô ấy, lại sực nhớ ra không thể để lộ danh tính của đồng đội, nên lập tức sửa lời: “Cô làm tôi sợ muốn chết, cô đang định làm gì thế?”
Hầu Chanh Chanh thấy tôi lập tức sửa lời, cười phụt một tiếng, sau đó mới nhắc tôi mau tỉnh lại để xem kịch vui.
Tôi tò mò nhìn về phía tên cầm đầu… Chỉ thấy gã đã bị đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập, dây thừng trên người gã đã bị cắt đứt, nhưng lại được “tiếp” thêm một sợi dây mới, hơn nữa, tôi còn nhận ra gã đã bị thắt chết, lần này tên cầm đầu kia không thể dễ dàng dùng tới thứ thuốc nọ để tháo dây nữa rồi.
Theo lời kể của Hầu Chanh Chanh, cô ấy đã chú ý tới tên này từ lâu, rõ ràng là gã cố ý để cô ấy bắt được, suốt quãng đường đi đều muốn tra xét thân phận của chúng tôi, chờ đến khi xác định được chúng tôi không phải người của William, gã liền muốn bỏ trốn.
Nhưng cũng may Hầu Chanh Chanh đã chú ý tới điểm khác thường của tên cầm đầu trước, bởi vậy gã mới không thực hiện được ý đồ của mình!
Đêm qua Hầu Chanh Chanh còn dặn Hoa Ban Hổ chú ý tới người này, một khi gã bỏ chạy, tạm thời đừng đuổi theo, mà chờ đến khi gã chạy được một đoạn rồi mới đuổi, bắt được thì cứ đánh một trận trước đã.
Tôi không biết tại sao, bèn hỏi cô ấy sao lại làm như vậy?
Chỉ nghe cô ấy cười ha hả và đáp: “Bởi vì cho gã tia hy vọng thì gã mới biết được tuyệt vọng là gì chứ.”
Ngay lập tức tôi cạn lời, kiểu người này, đứng nói đến kẻ địch, cho dù có là bạn đồng hành như tôi đây cũng không dám trêu vào…
“Chúng mày rốt cuộc là ai?” Tên cầm đầu nghe chúng tôi nói chuyện nửa ngày mới yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, lời nói của gã không được rõ lắm, hiển nhiên là bị đánh rất nặng.
Cách gã nhìn chằm chằm vào chúng tôi đã không còn sự phục tùng và hèn nhát nữa, mà tràn đầy oán giận.
Tôi chợt cười: “Người anh em này có lầm không thế, cái nghề này của chúng ta, hoặc là mày trói tao, hoặc là tao trói mày, anh lộ rõ vẻ hận thù thế làm gì?”
Gã không có trả lời tôi, mà nhìn thẳng về phía Hầu Chanh Chanh mà hỏi: “Mày chính là người đứng đầu ở đây, tao chỉ hỏi mày một câu thôi, mày có nhất thiết phải đối đầu với bọn tao không?”
“Sao thế, lại muốn lấy tên tuổi của Xích Mi ra doạ tao à?” Hầu Chanh Chanh rung chân bày ra dáng vẻ cà lơ phất phơ, sau đó cô ấy cúi xuống, nâng cằm của một tên đàn em trẻ tuổi khác trong bang Xích Mi, ngả ngớn nói: “Chị đây thấy cậu em cũng ổn, không bằng cứ đi theo chị đi, chị đảm bảo cho cậu em ăn sung mặc sướng, thế nào?”
Cô gái này thay đổi phong cách quá nhanh, không chỉ có tên cầm đầu kia không kịp phản ứng lại, mà đến cả tôi cũng thế, đành ngơ ngác nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, không biết trong hồ lô của cô ấy có thứ gì.
Tên nhóc kia cũng ngây ngẩn cả người, có lẽ cậu ta chưa hiểu được rõ ý của Hầu Chanh Chanh.
Hầu Chanh Chanh mỉm cười đến là ôn nhu: “Chị đây không ăn thịt cậu em đâu, chỉ cần cậu em nói cho chị biết mục đích của Xích Mi là gì, chị đảm bảo sẽ cho cậu em một số tiền tiêu không hết, sao nào, nghĩ thử mà xem?”
Người này đang nói dối.
Cho dù cô ấy là đồng đội của tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy đau đầu, cô gái này đúng là mở miệng nói dối rất mượt.
Kinh phí trong tổ chức của chúng tôi thường là do lão Yên chạy vạy khắp nơi mới có, mỗi nơi ông ấy chạy một chút, có đôi khi không đủ còn phải nhờ bộ trưởng Hầu tự móc tiền túi của mình ra, thậm chí đến cả túi tiền của lão Yên và chúng tôi cũng phải ra đi.
Bộ trưởng Hầu có tiền hay không chúng tôi đều biết cả, ông ấy quả là một trong những vị quan thanh liêm nhất nước, tuy rằng ngày nào cũng có những báu vật vô giá, nhưng đáng tiếc, chúng đều thuộc về quyền sở hữu của quốc gia.
Cho nên Hầu Chanh Chanh có thể cho người trước mắt này một ngàn tệ đã là lớn lắm rồi, lại còn tiêu cả đời không hết, đúng là dám mở miệng nói phét.
Tuy nhiên tôi cũng chỉ dám chửi thầm ở trong lòng mà thôi, chứ ngoài mặt không hề có biểu hiện gì, mà chỉ chăm chú quan sát phản ứng của cậu ta.
Người kia vừa nghe tới tiền thì hai mắt sáng rõ, ấp úng hỏi lại: “Thật, thật vậy chăng?”
****
“Thằng bỏ đi!”
Tên cầm đầu đột nhiên gầm lên một tiếng, người kia vội quay đầu nhìn về phía thủ lĩnh của mình, dường như chưa hiểu tại sao mình lại bị chửi.
Hầu Chanh Chanh lập tức mở miệng: “Ôi chao, tôi bảo này chú già, ông không muốn sống nữa thì mặc ông chứ, đừng có kéo theo con cái nhà người ta, nhìn xem đứa nhỏ mới bao nhiêu tuổi, trông dáng vẻ hình như còn chưa cưới vợ đâu, cũng chưa được ra ngoài trải sự đời, sau chú lại nhẫn tâm để cậu em này chịu chết theo mình?”