← Quay lại trang sách

Chương 1295 Bảo Vật Đạo Giáo

Mấy lời này của Hầu Chanh Chanh cũng rất hợp tình hợp lý, giọng điệu đùa giỡn của cô ấy đã châm ngòi cho mối quan hệ giữa tên cầm đầu và cậu em nọ.

Một bên là cái chết, một bên là thế giới muôn vàn tươi đẹp, ai cũng biết phải chọn bên nào.

Tên cầm đầu nổi giận, gân cổ lên mắng: “Mày chỉ có chút chí hướng ấy thôi à? Chẳng lẽ đại ca đối xử với mày chưa tốt ư?”

Bởi vì gương mặt của tên này đã sưng phù, cho nên âm thanh gã phát ra có chút lạ, nghe thế tôi không khỏi cười lạnh, cậu em kia thoạt trông cũng chỉ tầm tuổi tôi mà thôi, mới có hai mươi mấy tuổi đầu thì chịu ân huệ gì của Xích Mi chứ?

Dù cho phụ huynh nhà cậu em này từng chịu ơn Xích Mi, vậy thì cũng không nên đặt cái ơn ấy lên người cậu ta mới đúng.

Quả nhiên, cậu em này cũng không ngốc, trực tiếp quát lại: “Chú, vốn dĩ mọi người đều đang yên ổn, thế nhưng vì sao cái người được gọi là đại ca kia vừa mới tới, cả làng đều trở nên náo loạn?”

Tên cầm đầu không để ý đến cậu ta, mà trợn mắt giận dữ nhìn chúng tôi: “Con mẹ chúng mày, rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Hầu Chanh Chanh vẫn tiếp tục dụ dỗ cậu em kia, chỉ cười hì hì và nói thêm mấy câu: “Cậu em nhìn đi, nếu cậu em chịu nói ra, chị sẽ thả người ngay, cũng không một ai biết cậu sẽ đi đâu, thế nào?

Rõ ràng là cậu ta đã lay động, người này do dự nhìn về phía Hầu Chanh Chanh, cuối cùng cắn răng hỏi: “Vậy còn tiền thì sao?”

Cá cắn câu rồi…

Tôi nhìn nụ cười đầy ẩn ý của Hầu Chanh Chanh, liền biết mưu kế của cô ấy đã thành công, tôi cũng không khỏi buồn cười, cô nàng này đúng là cao tay.

Hầu Chanh Chanh móc giấy bút từ trong ba lô ra, viết nguệch ngoạc một dòng chữ, rồi đưa mảnh giấy cho cậu em kia chứ không cho bất cứ ai nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, sau đó vẫn còn dụ dỗ: “Cậu em sau khi ra khỏi núi Côn Luân, cứ đi thẳng theo hướng Nam, chờ khi tới được Tứ Xuyên, thì hãy đến địa chỉ trên giấy và tìm một người họ Thạch, nói là cô Hầu bảo cậu em tới lấy tiền, anh ta tất nhiên sẽ đưa cho cậu em một khoảng tiền lớn.”

“Cô ta lừa mày đấy!” Tên cầm đầu bỗng nhiên quát một tiếng.

Đương nhiên cậu ta cũng chẳng khờ, trên mặt người này lộ rõ vẻ cảnh giác: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cô?”

Hầu Chanh Chanh móc tiền từ trong ba lô ra, tôi nhìn sơ qua thì chắc có khoảng hơn một ngàn tệ, không ngờ được cô ấy lại mang theo nhiều tiền như thế.

Ánh mắt của người kia sáng lên, cuống quít muốn vươn tay ra nhận, Hầu Chanh Chanh lại thu tiền về: “Tiền chị đây sẽ cho cậu em, nhưng mà… Có phải cậu em nên làm chút chuyện khiến chị đây hài lòng hay không?”

Sắc mặt của tên cầm đầu đã tái xanh, trên nền tuyết chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc của người kia.

“Tôi, tôi nói hết cho cô nghe.” Cuối cùng cậu ta cũng đưa ra quyết định.

“Cái thằng đáng chém ngàn đao kia, con ả kia đang lừa mày đấy!” Khéo mắt tên cầm đầu như muốn nứt ra, đáng tiếc là cậu em kia căn bản không nghe thấy lời của gã, chỉ ngơ ngác nói ra tất cả những gì mình biết.

“Tôi nghe nói cái người được gọi là đại ca kia muốn đi tìm thuốc trường sinh gì đó, ông ta ở lại trong làng của chúng tôi mấy ngày, tôi nhìn thấy trên người bọn họ đều là súng đạn, tôi đã thấy, những vũ khí đó có thể phá hủy thị trấn của chúng tôi, ngoài ra họ còn… bọn họ…”

Giọng nói của cậu ta đứt quang, không giống như đang do dự, mà là không biết nên nói như thế nào.

Tên cầm đầu ở bên cạnh vẫn còn đang gây áp lực cho cậu ta, Hầu Chanh Chanh đưa mắt ra hiệu với Hoa Ban Hổ, Hoa Ban Hổ trực tiếp dùng một cú đấm hạ gục tên nọ.

Sau khi ổn định lại cảm xúc, lúc này cu chàng mới nói tiếp: “Họ nói chờ đến khi tìm được thuốc trường sinh sẽ đưa cho tên người ngoại quốc, cuối cùng… cuối cùng sẽ dẫn theo người trong thôn cao chạy xa bay, nhưng mà, ông ta nói trước tiên phải hoàn thành một chuyện đã.”

“Chuyện gì?” Hầu Chanh Chanh truy vấn.

Cậu ta nhìn chúng tôi, sau đó chậm rãi nói: “Ông ta nói muốn trả thù, muốn dụ người nào đó ra mặt, sau đó… thử thuốc!”

Thử thuốc?

Tôi biết người Xích Mi muốn dụ ra mặt chính là 701, nên chuyện xảy ra trên đường đi có thể giải thích rõ ràng, Xích Mi vốn đã biết chúng tôi luôn bám theo phía sau, nhưng dọc theo đường đi ông ta lại không hề tránh mặt chúng tôi.

Thậm chí, cả đường hầm phía dưới ngôi làng kia cũng chẳng bày bố cái bẫy nào, người trong làng cũng đã nói ra mục đích của bọn chúng.

Tất cả điều này dường như là để cho phép chúng tôi thuận tiện bám theo bọn chúng.

Nhưng thử thuốc lại là trò gì thế?

Cậu ta lập tức gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chính là thử thuốc, họ nói nhất định sẽ có những viên thuốc khác ngoại trừ Kim Đan Bất Tử, nên sẽ cho những người kia thử trước.”

Điều này không có ý nghĩa gì cả.

Tôi nhìn về phía người kia, cười lạnh một tiếng: “Cậu muốn lừa chúng tôi đấy à?”

Thuốc trường sinh có mấy viên thì tôi không biết, nhưng sẽ không có ai sử dụng loại thuốc này để thử nghiệm cả, thứ nhất, tác dụng của thuốc trường sinh căn bản không thể thấy được trong thời gian ngắn, thứ hai… nếu có hiệu quả thật thì thuốc trường sinh cũng bị người ta uống mất rồi, còn những người khác thì sao?