Chương 1296 Bảo Vật Đạo Giáo
Hầu Chanh Chanh cũng lập tức hiểu được ý của tôi, bèn móc một con dao găm bên hông ra, lướt lưỡi dao trên mặt cậu em kia, âm thanh mềm mại nhẹ nhàng vô cùng: “Thích nói dối không phải là trẻ ngoan đâu.”
Cậu em bị dọa liên tục lắc đầu, nói không có, cậu ta thực sự không hề lừa gạt chúng tôi, lúc ấy Xích Mi thực sự nói sẽ thử thuốc, còn những thứ khác thì cậu ta không biết gì.
Nhìn dáng vẻ của cậu em này, lông mày của tôi dần nhíu chặt lại.
Thoạt trông cungười này cũng không giống như đang lừa gạt người khác, hơn nữa, tôi cũng tin rằng, sau khi bị Hầu Chanh Chanh vừa đấm vừa xoa mấy lượt, hẳn là người này sẽ không lợi dụng sơ hở như vậy để lừa dối chúng tôi.
Hầu Chanh Chanh lại nhìn cậu em kia một cái, sau đó quay đầu nhìn sang nhìn người thanh niên khác: “Nếu cậu ta đã không biết, vậy cậu nói đi!”
“Tôi, tôi cũng không biết.” Người thanh niên này nhìn Hầu Chanh Chanh, trong mắt tràn đầy tham lam, hiển nhiên là anh ta cũng muốn nhận được lợi ích.
Hầu Chanh Chanh à một tiếng, nói: “Lợi ích chỉ có thể thuộc về một người, những người còn lại…”
Rồi cô liếc mắt nhìn về phía Hoa Ban Hổ, người sau ra hiệu và đi tới cầm một chiếc dao gọt bút chì đi tới, trên lưỡi dao còn có vết rỉ sét.
Hoa Ban Hổ không nói gì, chỉ lấy lưỡi dao ra, Hầu Chanh Chanh lo lắng mấy tên khác nhìn không hiểu gì, còn cố ý giải thích một câu: “Con dao này nếu dùng trên người chắc cũng không đau lắm đâu, nhưng không thể dùng nhiều được đâu, trên đó còn có vết rỉ sét, các người hẳn là hiểu mà, đúng không?”
Người thanh niên nọ lập tức thay đổi sắc mặt, ai cũng biết rằng trên miệng vết thương mà dính rỉ sắt thì có nghĩa là gì, một nơi thì còn ổn, nhưng nếu cả người chỗ nào cũng có vết thương, thì họ cũng chỉ nhận hết mọi sự tra tấn và cuối cùng chết vì bị nhiễm trùng.
“Nói đi.” Hầu Chanh Chanh xua xua tay.
Người thanh niên nuốt nuốt nước miếng, nhìn thoáng qua tên cầm đầu ngã trên đất, hiển nhiên anh ta vẫn còn chút cố kỵ.
Ấy vậy nhưng Hoa Ban Hổ lại không kiên nhẫn mà nhìn anh ta, con dao trong tay trực tiếp vẽ một vết máu đỏ tươi trên mặt người nọ.
Hầu Chanh Chanh tiện thể thêm mắm thêm muối: “Thuộc hạ của tôi có tính tình không tốt lắm, cũng không được kiên nhẫn, nếu cậu không nói nhanh, thì tôi cũng không ngăn cản được anh ta đâu…”
“Tôi nói!” Người thanh niên sợ hãi Hoa Ban Hổ lại động thủ thêm lần nữa, lập tức hét lớn: “Ông ta, ông ta muốn dẫn những người đó đến chỗ chết, sau đó còn nói có thuốc do người trong làng đã luyện chế ra trong vòng 20 năm qua, để những người kia thử thứ thuốc ấy, nếu mà vẫn chưa chết thì họ liền, liền…”
“Liền thế nào?” Hầu Chanh Chanh sốt ruột hỏi lại một câu, Hoa Ban Hổ cũng phối hợp đưa dao về phía trước.
Người này lập tức hét lên: “Ông ta, ông ta liền dùng những người này làm người thuốc gì đó, đúng, là cái tên này, còn về phần khác thì tôi cũng không hiểu, tôi thực sự không hiểu mà.”
Tôi nghĩ ngay đến đường hầm trong làng dẫn đến núi Côn Luân, chẳng phải họ đã chuẩn bị nó cho sứ mệnh 20 năm sau sao?
Hoặc nói cách khác, đào hầm không chỉ là nhiệm vụ cho 20 năm sau…
“Tôi chỉ biết có nhiêu đó thôi, người biết nhiều hơn đều là những cao thủ đi bên cạnh đại ca.” Sắc mặt của anh ta tái nhợt, kết hợp với vệt máu đỏ tươi vừa chảy ra, trông đúng là đáng sợ đấy.
Một tên nhãi khác bị trói ở bên cạnh đã bị doạ cho ngây người, liên tiếp lặp đi lặp lại câu: “Anh ta không biết, anh ta thực sự không biết gì cả.”
Hầu Chanh Chanh lại vừa đe dọa vừa dụ dỗ một lúc lâu, hai tên nhóc khác cũng đều trúng chiêu, nhưng Hầu Chanh Chanh chỉ cho cậu em đầu tiên đi, những người khác vẫn bị trói thành xiên kẹo hồ lô như cũ, sau đó cô ấy đổ nước tuyết lên người tên cầm đầu kia, tiếp theo chúng tôi lập tức tiến về phía trước.
“Cô, cô thả tôi đi đi!” Thiếu niên vẻ mặt thê lương kêu lên, hai người còn lại cũng không khá hơn mấy, nói chỉ cần được thả ra, bọn họ sẽ lập tức xuống núi, không bao giờ quay lại núi Côn Luân nữa, cũng sẽ không trở về ngôi làng kia.
Tôi nhìn bọn họ, không nói gì.
Nguyên nhân sở dĩ Hầu Chanh Chanh làm như vậy thì đương nhiên là tôi cũng biết, đó là bởi vì cậu em này nhỏ tuổi nhất, thoạt trông cũng không tình nguyện tới nơi này, đơn giản là vì bậc cha chú nên mới phải đi theo Xích Mi tới núi Côn Luân, cậu ta cũng rất bất đắc dĩ.
Cho nên cô ấy không chỉ thả cậu em này đi mà còn đưa tiền cho cậu ta.
Khi Hầu Chanh Chanh viết tờ giấy kia tôi cũng chú ý tới, trông dáng vẻ của cô ấy không giống giả bộ chút nào, trên tờ giấy kia chính là địa chỉ thực sự, điều đó có nghĩa là người cô ấy nhắc tới cũng tồn tại.
Nếu cậu ta thực sự tới địa chỉ được ghi trên giấy, chắc có thể kiếm được một ít tiền.
Nhưng điều này không hẳn là sẽ xảy ra với những người khác, khi Hầu Chanh Chanh dụ dỗ những thanh niên còn lại, họ đều để lộ ra vẻ mặt tham lam, nhưng ánh mắt lại bất chính, đám này hy vọng lấy cậu em kia làm tiền lệ để đổi những bí mật mình cất giấu ra thật nhiều tiền, bởi vậy, đây cũng là nguyên nhân Hầu Chanh Chanh sử dụng tới những thủ đoạn phía sau!
****
Tôi nhìn tên cầm đầu ủ rũ cụp đuôi, hiện tại gã đã không còn tinh thần muốn chạy trốn nữa, trên người tên này đã chi chít vết thương, tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ để gã đau đớn tới mấy ngày, tuy nhiên, dường như gã lại không có cảm giác gì, cứ đi được vài bước là lại thở dài.