← Quay lại trang sách

Chương 1297 Bảo Vật Đạo Giáo

Bộp!

Tôi nhìn chằm chằm vào tên cầm đầu, liền nghe thấy một tiếng “bộp”, Hầu Chanh Chanh vươn tay đánh thẳng vào ót của người này, thấy người này suýt chút nữa ngã nhào, tôi liền biết lực đánh không hề nhẹ.

“Thở dài than ngắn cái gì, vận may trên cả đường đi của cô đây đều bị mấy cái thở dài của mày xua đi hết rồi!” Hầu Chanh Chanh hung tợn trừng mắt với tên cầm đầu.

Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng mà không nói gì, lòng tôi nghĩ, tên này chắc còn đang ước mấy cái thở dài của mình thực sự có thể thổi bay vận may của nhóm chúng tôi ấy chứ.

Hầu Chanh Chanh cũng hừ một tiếng, nói: “Cô đây biết mày không sợ chết, nhưng tính tuổi tác của mày thì chắc cũng có con cái rồi nhỉ?”

Đồng tử của tên cầm đầu co rụt lại, lo lắng nhìn Hầu Chanh Chanh.

Hầu Chanh Chanh cười hắc hắc: “Tao đoán đúng rồi, là con trai hay con gái đây? À, là con gái đáng yêu nhỉ, vậy tốt nhất mày nên nghĩ đến con gái của mình đi, mày bảo, nếu mày chết rồi, về sao con gái của mày sẽ sống thế nào nhỉ?”

Tên cầm đầu thay đổi sắc mặt: “Sao mày lại biết tao có con gái?”

Hầu Chanh Chanh lộ ra vẻ mặt thần bí khó lường: “Mày đoán xem làm sao mà tao biết được?”

Dáng vẻ này của cô ấy đã khiến tên cầm đầu kia hoàn toàn hoảng sợ, cầu xin cô ấy đừng ra tay với con gái của mình, còn nói mình sẵn sàng nói hết những gì mình biết.

“À?” Hầu Chanh Chanh nhìn người thanh niên bên cạnh, dọa cho tên này co rụt đầu lại: “Hoá ra vẫn còn bí mật mà tao không biết à.”

Tên cầm đầu nhìn người thanh niên nọ một lượt, người nọ nói cho chúng tôi biết một số bí mật, trong khi ấy tên cầm đầu vẫn còn đang bất tỉnh cho nên không biết đối phương đã nói gì.

Hầu Chanh Chanh vỗ tay một cái, nói: “Vừa khéo, mày nói lại xem, để tôi xem thử trong hai người, rốt cuộc ai là kẻ nói dối?”

Người thanh niên nọ lập tức biến sắc, hét lớn lên là anh ta không hề lừa gạt chúng tôi, nhưng Hoa Ban Hổ trực tiếp vung dao lên khiến anh ta phải câm miệng.

Tên cầm đầu đã dốc hết sức và kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Người thanh niên nọ cũng không gạt chúng tôi, chỉ là anh ta chưa kể hết mà thôi, điều này chưa đủ đầy đủ để khiến chúng tôi mất đi mấy người lão Yên.

Mặc dù nhiệm vụ lần này của Xích Mi là lấy thuốc trường sinh, nhưng ông ta vừa đến ngôi làng kia đã nói cho người trong làng biết, trong khi hoàn thành nhiệm vụ lần này ông ta cũng muốn báo thù, dụ 701 ra ngoài rồi biến chúng tôi thành người thuốc – cái này thì thanh niên kia đã nói trước rồi.

Nhưng người này không nói rằng hướng chúng tôi đang đi chính là căn cứ thử thuốc.

Ở nơi đó, có một cái hang do họ đã đào từng chút một trong vòng 20 năm, nó phức tạp đến mức nếu không có người quen dẫn đường thì rất dễ bị mắc kẹt trong đó.

Sắc mặt tôi thay đổi rõ rệt, tên cầm đầu đột nhiên bật cười chế nhạo: “Các người chính là người đại ca tao muốn báo thù đúng không? Trốn không thoát đâu, 20 năm, tâm huyết suốt 20 năm, chúng mày cho rằng có thể chạy trốn được sao?”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tôi cảm thấy máu trong người mình cứ lạnh dần theo từng lời của tên kia.

Vấn đề không phải là chúng tôi có trốn thoát được hay không, mà là lão Yên và những người khác đã bị bắt, hơn nữa, họ còn đang tiến về hướng căn cứ thử thuốc.

Rút lui khỏi đáy vực chính là kiến nghị của lão Yên, tôi đoán Xích Mi sẽ không chọn phương hướng rút lui theo lời của lão Yên đâu, nhất định là do ông ta quyết định, cho nên… ông ta đang dẫn mấy người lão Yên tới thẳng điểm đến trong dự định ban đầu của mình sao?

Còn khí độc kia thì sao?

Tâm trí tôi quay cuồng nhanh chóng, những sự kiện xảy ra sau khi đám Xích Mi tiến vào đáy vực lần lượt lướt qua tâm trí tôi…

Đúng rồi, khoảnh khắc lão Yên nói đáy vực không phải lăng mộ của Khâu Xử Cơ, tôi nhớ rõ Xích Mi cũng không quá ngạc nhiên, nói cách khác, ông ta đã biết từ lâu rồi, bởi vậy, việc bọn chúng xuống đáy vực kiểm tra đều là giả ư?

Không, cũng không thể nói là giả, phỏng chừng Xích Mi cũng đang ôm thái độ xem thử mà thôi.

Nếu có thể đánh bậy đánh bạ tìm được lăng mộ của Khâu Xử Cơ, nếu tìm được thì tất nhiên là chuyện tốt, còn không tìm được thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kế hoạch khác của ông ta… đưa lão Yên và các thành viên của 701 về nơi thử thuốc, hoàn thành kế hoạch báo thù gì đó.

“Làm sao bây giờ?” Hầu Chanh Chanh nhìn về phía tôi.

Tôi nhìn tên cầm đầu, ánh mắt đảo qua người ông ta, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nếu những gì mày nói là giả, vậy đứa con gái của mày, hừ…”

Vừa rồi tôi đang nghĩ dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không liên quan gì đến con gái của tên này, huống chi chúng tôi cũng chẳng hề biết con gái của ông ta là ai, nhưng bây giờ tôi cũng mặc kệ, nếu mấy người lão Yên mà thực sự xảy ra chuyện… Cho dù có phải lùng sục khắp làng để tìm con gái của người đàn ông này, tôi cũng phải khiến cô ta muốn sống không được muốn chết không xong.

Sắc mặt tên cầm đầu lại thay đổi, gã nhìn tôi, cầu xin tôi đừng giết con gái của gã.

Tôi cười lạnh một tiếng, nói: “Tất nhiên tao sẽ không giết con của mày, có rất nhiều cách khiến người ta phải đau khổ, giết người chẳng qua chỉ là phương pháp thấp kém nhất mà thôi.”