← Quay lại trang sách

Chương 1298 Bảo Vật Đạo Giáo

“Mày, mày muốn làm cái gì?” Tên cầm đầu nhìn tôi, lời nói ra cũng không được hoàn chỉnh nữa.

Tôi không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, đám của Xích Mi các chúng tôi ước chừng mấy trăm mét, theo những gì tôi thấy, đám này đang nhích từng tí một.

Tôi biết mấy người lão Yên đang lẫn trong đội ngũ ấy.

“Nơi này cách cái căn cứ kia của chúng mày bao xa?” Tôi quay đầu nhìn về phía tên cầm đầu.

Gã run rẩy hỏi tôi, nếu gã nói ra thì có phải tôi sẽ buông tha cho con gái gã không?

Tôi thẳng tay túm lấy tóc của tên này, giọng nói lạnh lẽo tựa băng: “Mẹ kiếp, mày đừng trì hoãn thời gian của ông!”

Tên cầm đầu bị tôi dọa, miệng run run, gằn từng chữ một: “Còn, còn khoảng 5 dặm nữa.”

5 năm nữa…

Có nghĩa là sắp tới nơi rồi.

Tôi sờ sờ cằm, nhìn phía dấu vết của đám Xích Mi ở phía trước, rồi nháy mắt ra hiệu với Hầu Chanh Chanh.

Không thể mang những tên này theo được, nếu để chúng đi theo thì nhất định sẽ trì hoãn thời gian của chúng tôi, cho nên, cần phải nghĩ ra cách xử lý chúng.

Hầu Chanh Chanh vỗ vỗ tay, nói: “Dễ thôi.”

Sau đó cô ấy lấy từ trong ba lô ra một bình thuốc nhỏ, lại móc mấy viên thuốc ra khỏi bình, rồi nhét thuốc vào mồm từng tên một.

Vẻ mặt của họ đột nhiên trở nên u ám, người thanh niên nọ thậm chí còn rơi nước mắt, khẩn cầu chúng tôi đừng giết anh ta.

Hầu Chanh Chanh à một tiếng, nói: “Tao cũng đâu có giết chúng mày, còn cái thứ này ấy à, ước chừng 5 ngày sau độc sẽ phát tác, từ nơi này tới bệnh viện chắc cũng tầm năm ngày là đủ, nhỉ?”

Nói xong, Hầu Chanh Chanh cử động tay, toàn bộ dây trói trên người những người này đều đứt ra.

Phản ứng đầu tiên của bọn chúng là sửng sốt trong chốc lát, phản ứng sau đó là liều mạng bỏ chạy.

Con người có thể không sợ chết, thế nhưng khi đối mặt với cái chết, chỉ cần có cơ hội sống thì ai mà không tranh thủ chứ? Con kiến còn ham sống huống chi con người.

Cho nên Hầu Chanh Chanh chỉ cho bọn họ vừa đủ thời gian để cứu mạng, đám này tất nhiên phải nắm lấy.

Bọn chúng vừa đi, chúng tôi lập tức cảm thấy thoải mái hơn một chút, mặc dù luôn ở thế chủ đạo, nhưng cả ngày hôm nay chúng tôi đều phải ăn nói hết sức cẩn thận, chỉ sợ sẽ để lộ thân phận của mình.

“Trường An, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?” Hầu Chanh Chanh nhìn theo bóng dáng bỏ chạy của mấy tên kia, rồi quay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi ra hiệu cho cô ấy để tôi suy nghĩ, mắt tôi dán chặt vào bóng của đám người Xích Mi.

Sau một lúc lâu, tôi chỉ vào con đường mà Xích Mi và đám đàn em của gã đã đi qua, nhàn nhạt nói: “Con đường này được hình thành một cách tự nhiên, chắc chắn bọn chúng đã xây dựng nên cái nơi gọi là căn cứ thử thuốc dọc theo con đường này.”

Hầu Chanh Chanh nhíu mày, hỏi tôi: “Sau đó thì sao?”

“5 dặm đường, nếu chúng ta đi với tốc độ nhanh nhất, lại chọn đường tắt, vẫn còn cơ hội tới nơi trước đám Xích Mi.” Tôi nhìn chằm chằm vào phía trước, lộ trình ở khu vực này rất thông suốt.

Nếu bây giờ chúng tôi leo lên núi và cứ tiến thẳng về phía trước theo con đường này, chúng tôi ít người, sẽ không gây ra động tĩnh gì, liệu đến lúc đó chúng tôi có thể vượt lên trước đám người kia hay không?

Đến lúc đó, chúng tôi sẽ chuẩn bị trước, nhanh lúc bọn chúng mất cảnh giác sẽ đánh cho chúng trở tay không kịp, ít nhất cũng phải cảnh báo cho lão Yên và những người khác một tiếng.

Hầu Chanh Chanh đáp: “Đường thì thông đấy, nhưng hiệu quả của cách này không lớn lắm!”

Tôi hiểu được ý của cô ấy, nếu đến lúc đó chúng tôi chẳng thể làm được gì, thì có đến trước hay đến sau cũng có gì khác nhau đâu.

Thế nhưng làm gì còn cách nào khác nữa, đây là cơ hội duy nhất chúng tôi có thể nắm bắt.

Hầu Chanh Chanh cũng ngẩn người nhìn về phía trước, sau đó chúng tôi im lặng nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng vẫn chỉ có thể làm theo cách này mà thôi!

****

Côn Bố đã được một người mặc đồ đen cõng, sắc mặt anh ta đã đơn hơn một chút, nhưng vẫn không thích hợp lặn lội đường xa, tuy rằng thể lực của tôi vẫn ổn, nhưng nếu cứ cõng anh mãi thì tôi cũng không có cách nào giải quyết các tình huống khẩn cấp.

Chúng tôi tìm thấy một con đường hơi dốc, rồi dùng dây thừng leo núi để leo lên trên.

Vất vả như vậy một hồi, những gì chúng tôi nhìn thấy qua kính viễn vọng chỉ là một vài điểm, mọi người đã gần như chạy trên núi, có đôi khi chúng tôi không thể tránh được đã bước nhầm vào hố tuyết, nhưng chẳng ai rảnh để quan tâm mà chỉ đứng dậy và chạy tiếp.

“Nhanh, bọn chúng đang ở ngay phía trước rồi.” Tôi nhìn những bóng người đang lớn dần trước mắt, hít một hơi rồi giơ kính viễn vọng lên nhìn.

Lộ trình của bọn chúng vẫn không thay đổi, vẫn đi dọc theo cái đai ngọc tự nhiên này.

Con đường này tuy rằng có một số nơi quanh co uốn lượn, nhưng nhìn chung nó vẫn thẳng, vì vậy chúng tôi cứ tiến thẳng về hướng Đông.

Nhưng mây tía rõ ràng chỉ dừng lại ở đáy vực chúng tôi đã tới trước đó.

Chẳng lẽ nơi đó còn ngôi mộ nào khác sao?

Tôi nhíu mày, ghi nhớ suy nghĩ thoáng qua này, sau đó lại nhìn về phía đội ngũ của Xích Mi lần nữa.

Rốt cuộc thì bọn chúng cũng không được làm bằng sắt, đã đi được một lúc lâu như vậy, hiện tại đang nghỉ ngơi tại chỗ.