← Quay lại trang sách

Chương 1299 Bảo Vật Đạo Giáo

Tôi vẫy tay với nhóm của Hầu Chanh Chanh, sau đó dẫn đội bắt đầu một lộ trình khác, đi vòng qua đám này, đám người này không thể nhìn thấy chúng tôi với độ cao này, nhưng mọi sự cẩn thận đều không thừa.

Chúng tôi đi vòng qua một khoảng cách nhất định, rốt cuộc cũng đã đi song song với bọn chúng.

Thời gian nghỉ ngơi của Xích Mi và đám đàn em cũng không dài, ước chừng chỉ hơn 10 phút, thông qua kính viễn vọng, tôi nhìn thấy bọn chúng lại bắt đầu lên đường.

Tôi khẽ gật đầu với Hầu Chanh Chanh, mọi người ăn tạm chút lương khô rồi lại lên đường.

Tốc độ di chuyển của đám Xích Mi không thể nhanh hơn dược, bởi vì bọn chúng có tới mấy chục người, còn phải mang theo đủ loại trang thiết bị, cho nên chúng tôi cũng có đủ thời gian.

Mà kế tiếp, chúng tôi sẽ có trận chiến cuối cùng tại căn cứ thử thuốc kia!

Nhớ tới mục đích của bọn chúng, tôi liền cảm thấy da đầu tê dại.

Tác dụng của người thuốc là gì không cần hỏi cũng biết, đối với những kẻ trộm mộ mà nói, nếu có thể dùng thuốc khống chế được một nhóm người, như vậy chi phí trộm mộ sẽ giảm đi rất nhiều.

Bởi vì trong mắt chúng, người thuốc căn bản không còn là con người, từ sau khi cửa mộ được mở ra, chúng sẽ thả người thuốc vào để thăm dò, tác dụng chẳng khác gì với bồ câu thử khí độc cả.

Xích Mi này hiển nhiên đã lên kế hoạch sẽ quay về nghề cũ sau khi ra tù, cũng tính tung một lưới bắt sạch 701 – kẻ thù cũ của ông ta.

Chúng tôi chạy về phía trước cho đến khi đội ngũ của Xích Mi đi phía sau biến thành những chấm đen, lúc này chúng tôi mới thả chậm tốc độ một chút. Trong suốt quá trình này Côn Bố vẫn luôn mê mê tỉnh tỉnh, thấy thế ai cũng lo lắng không thôi.

Bây giờ tôi vừa tranh thủ chút thời gian vừa kiểm tra tình hình của anh ta.

“Anh ổn không?” Tôi đỡ Côn Bố ngồi xuống đất, sắc mặt tái nhợt của anh ta khiến người ta phải sợ run, tôi nhìn cảnh này mà lông mày nhíu chặt.

Kỳ thật vết thương trên người anh ta không quá nghiêm trọng, thế nhưng mãi vẫn chưa khỏi, Hầu Chanh Chanh nói với tôi rằng anh ta cần được nghỉ ngơi, tuy nhiên hai ngày nay anh ta gần như không động đậy gì, vì sao thương thế vẫn chẳng có tiến triển gì.

Điều này khiến tôi cảm thấy có chút lo lắng, rốt cuộc anh ta bị làm sao thế?

“Chú nhỏ của anh, ông ta… Có phải đã hạ cổ trên người anh hay không?” Trong lòng tôi có chút hoài nghi.

Côn Bố mỉm cười, nói: “Dùng cổ là thủ đoạn thường thấy nhất của người Nam Cương.”

Bụp!

Tay tôi đập thẳng xuống đất, tức giận đến nỗi khó thở, gã A Bặc ấy vậy mà lại hạ cổ lên người Côn Bố?

Tuy nhiên chuyện đã tới mức này, có tức nữa cũng chẳng giải quyết được gì, cho nên tôi quay sang hỏi anh ta có cách nào giải quyết không.

Côn Bố gật đầu nói có, nhưng cần có thời gian, hơn nữa, lúc này giải cổ cũng không thích hợp.

Tôi hiểu được ý anh ta, nếu muốn tống chỗ cổ độc trong người anh ta ra ngoài thì cần một môi trường ổn định.

“Anh đợi một chút, chờ đến khi nhiệm vụ được hoàn thành, chúng ta sẽ cùng quay về.” Tôi an ủi anh ta một câu, Côn Bố khẽ lắc đầu tỏ ý mình không sao cả.

Tôi cũng chẳng biết phải nói gì nữa, Côn Bố rất kiên cường, suốt hành trình này tuy rằng thể trạng của anh ta không tốt, nhưng anh ta chưa từng gây ảnh hưởng tới chúng tôi.

“Chúng ta đi tiếp thôi!” Mắt thấy chuyện cổ trùng này không thể giải quyết ngay được, tôi liền nhìn về phía Hầu Chanh Chanh.

Hẳn là cô ấy cũng nghe thấy rồi, trong cơ thể Côn Bố bị cổ độc quấy phá, cho nên cô ấy ngây ra một lúc mới hỏi có phải anh ta có sao không, Côn Bố lại lắc đầu không nói gì.

Có vẻ như anh ta đã hết sức rồi.

Chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiến về phía trước một lần nữa, trên đường đi, tôi thường xuyên dừng lại để để dùng kính viễn vọng quan sát tình hình phía dưới, sợ bỏ qua căn cứ thử thuốc kia.

Đoàn của Xích Mi vẫn là những chấm đen như cũ, di chuyển chậm rãi phía sau chúng tôi.

“Bọn chúng đặt căn cứ thử thuốc xa như vậy, đúng là kẻ tài cao gan cũng lớn, hay là do đầu óc của chúng không tốt?” Hầu Chanh Chanh nhìn hoàn cảnh chung quanh, nhíu mày nói.

Tôi lắc đầu, nói: “Tất cả đều sai rồi, chúng làm thế là để ẩn nấp.”

Tuy rằng phần cuối đường hầm do chúng đào ra rất thích hợp làm căn cứ thử thuốc, nhưng không đủ bí mật, núi Côn Luân đúng là núi thần, nhưng đây cũng là mục tiêu của rất nhiều kẻ trộm mộ.

Bọn chúng không thể di chuyển cả một lăng mộ lớn trong truyền thuyết, nhưng vẫn có thể động tay động chân vào mấy ngôi mộ nhỏ ở xung quanh.

Mọi thứ ở núi Côn Luân nếu lấy được đều là báu vật, nên nơi đó thực sự quá nguy hiểm.

Nhưng nơi này lại khác, đây là khu vực giữa lòng núi Côn Luân, phần lớn những kẻ trộm mộ bình thường sẽ không bất chấp tính mạng mà đi sâu vào núi Côn Luân, một số ít có thể có mục đích chính xác nên đương nhiên chúng cũng cố tránh những nơi nên tránh.

Nếu không, trong vòng 20 năm nay, làm sao 701 có thể không nhận được bất kỳ thông tin nào?

Hầu Chanh Chanh gật đầu, tiếp đó hỏi tôi có thể nhìn thấy gì không, tôi nhìn xuống phía dưới và đáp: “Không thấy, nhưng nhìn từ đây hình như có gì đó không ổn.”

Cô ấy vội hỏi tôi có chuyện gì vậy.