Chương 1300 Bảo Vật Đạo Giáo
Tôi cười nhẹ, chỉ xuống phía dưới và nói: “Ở đây đã có dấu vết của con người, chứng tỏ căn cứ thử thuốc cách chỗ chúng ta không xa lắm…”
Hầu Chanh Chanh lập tức cướp kính viễn vọng trong tay tôi, nhìn xuống một lúc lâu, rồi mỉm cười gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta có nên cân nhắc việc phục kích bọn chúng không?”
Phục kích ư?
Tôi lắc đầu, trước không nói tới chuyện mấy người lão Yên còn trong đội ngũ của bọn chúng, nếu chúng tôi phục kích thì chắc chắn sẽ liên lụy tới nhóm của họ, chỉ nói tới việc nhóm chúng tôi chỉ có mấy mống, không thể nào phục kích được đám người kia.
“Vậy anh bắt chúng tôi chạy tới đây trước để làm gì?” Hầu Chanh Chanh vẫn cầm kính viễn vọng, vẻ mặt đầy hưng phấn.
Tôi liếc nhìn cô ấy và mỉm cười nói: “Tất nhiên là thêm chút thành phần vào cái thứ chúng gọi là thuốc rồi.”
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nơi thế này sẽ không có nhiều người sinh sống thường xuyên, tôi đoán cho dù có người ở lại trông coi thì con số cũng không vượt qua 4-5 người.
Hơn nữa, những người canh gác ở đây đã không chiến đấu với người khác trong suốt 20 năm, tôi tin chắc rằng bọn chúng chưa hẳn đã là đối thủ của nhóm mình.
Điều tôi phải làm là tiến tới căn cứ thử thuốc, nghĩ cách thay đổi thuốc ở bên trong, như vậy mới có thể cứu được lão Yên và những người khác.
“Làm như vậy cũng quá mạo hiểm rồi?” Hầu Chanh Chanh không tán thành nhìn tôi.
Tôi quay lại nhìn cô ấy và mỉm cười: “Hiện giờ có cách nào không cần mạo hiểm không?”
Đây đã là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra, nếu chú ý hơn một chút, nói không chừng chúng tôi còn có thể ẩn trốn trong căn cứ thử thuốc để chờ mấy người lão Yên tới.
Hầu Chanh Chanh bị tôi hỏi ngược lại thì á khẩu không thể đáp lại, sau đó cô ấy lắc đầu, nói dù sao mình cũng không khuyến khích tôi làm như thế.
Xích Mi không phải tên ngốc, nếu gã đã tới đây, thì chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, thậm chí gã còn chuẩn bị trong suốt 20 năm, làm sao lại không đề phòng căn cứ thử thuốc này được?
“Không đề phòng đâu.” Tôi lắc đầu, bởi vì tên Xích Mi này quá kiêu ngạo, đây là chuyện Xích Mi chưa từng đề cập với người khác, bởi vậy gã cũng không bố trí bất kỳ biện pháp phòng thủ nào.
Đương nhiên, tất thảy cũng chỉ là phân tích tâm lý của tôi đối với Xích Mi, chuyện sau đó cần phải đợi đến khi chúng tôi tìm được căn cứ thử thuốc thì mới nói tiếp được.
Hầu Chanh Chanh cũng không có ý kiến gì khác, tạm thời cô ấy cũng chỉ có thể làm theo cách của tôi, tuy nhiên cô ấy cũng nói: “Một khi thấy quá nguy hiểm sẽ lập tức đình chỉ hành động của anh.”
Tôi gật đầu bảo cô ấy cứ yên tâm, mục đích của tôi là cứu người chứ không phải nộp mạng.
Cất kính viễn vọng đi, nhìn con đường phía trước đã gần như đi đến điểm cuối, tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
Nếu Xích Mi muốn chơi, chúng tôi sẽ chơi cùng ông ta cho đủ!
Chúng tôi tiếp tục tiến về phía trước, chừng 10 phút sau, một lớp tuyết rõ khác lạ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
Đống tuyết này không quá lớn, chỉ rộng bằng hai cánh cửa thông thường, nhìn qua kính viễn vọng tôi có thể nhìn thấy một số manh mối. Nếu chỉ nhìn bằng mắt thường, chắc ai cũng chỉ nghĩ đó là một đống tuyết bình thường mà thôi.
“Chính là nơi này.” Ngữ khí của tôi có chút kích động.
Tôi dám khẳng định phía sau đống tuyết này chính là căn cứ thử thuốc bí ẩn kia.
Hầu Chanh Chanh cũng nhìn qua kính viễn vọng, sau đó hỏi tôi: “Làm sao để đi vào đây?”
Lối ra như vậy thì không cần tới 4-5 người, chỉ cần một người cũng có thể chặn đứng chúng tôi rồi.
****
Tôi lắc đầu nói không, đây chắc chắn là cửa sau của căn cứ thử thuốc, lối vào bình thường phải ở một nơi khác, hơn nữa cũng là một nơi ra vào rất dễ dàng.
Hầu Chanh Chanh lắc đầu nói: “Mọi chuyện chỉ là suy đoán của anh, chuyện này vẫn quá mạo hiểm.”
“Không phải là suy đoán!” Tôi giơ kính viễn vọng lên, ra hiệu cho cô ấy tới xem.
Hầu Chanh Chanh nhìn thoáng qua, cũng không nhìn ra nguyên nhân, liền hỏi tôi có ý gì.
Tôi lại chỉ xuống phía dưới: “Cô chờ một chút, tất sẽ có người đi ra, đến lúc đó xem gã ra từ hướng nào là được…”
Bởi vì nhóm của Xích Mi đã sắp tới nơi rồi, nhất định sẽ có người đi ra chào đón ông ta.
“Thế nhưng chúng ta không có đủ thời gian.” Hầu Chanh Chanh nôn nóng nói.
Tôi cũng biết chúng tôi không thể đợi quá lâu nên yêu cầu cô ấy bình tĩnh lại, nói: “Nếu trong vòng 5 phút nữa vẫn không có ai đi ra, chúng ta sẽ nghĩ cách trực tiếp đột nhập bằng cửa sau.”
Hầu Chanh Chanh thấy tôi không hề tuỳ tiện mạo hiểm thì mới gật đầu đồng ý.
Chúng tôi ngồi chờ từng giây từng phút, cứ nhìn chằm chằm xuống đống tuyết kia, cho đến khi tôi cảm thấy mắt mình có gì đó không ổn, vào giây cuối cùng của phút thứ 5 thì tôi cũng nhìn thấy một bóng người đang lọt vào ống kính.
“Ra rồi!”
Tôi kích động hô một tiếng, Hầu Chanh Chanh cũng kích động hẳn lên, gần như là đột lấy kính viễn vọng từ tay tôi, nhìn xuống rồi nói rằng người này trông hơi giống Xích Mi.
“Tầm bao nhiêu tuổi?” Tôi lập tức hỏi.
Tôi chưa từng nghe thấy mấy người lão Yên nói Xích Mi còn có con trai, cho nên tuổi tác của người này rất quan trọng.
Trước đó vừa nhìn thấy bóng người tôi đã kích động kêu lên, nhưng thật ra lại không hề để ý đến dáng vẻ và tuổi tác của người này.