← Quay lại trang sách

Chương 1301 Bảo Vật Đạo Giáo

Hầu Chanh Chanh lại nhìn thoáng qua lần nữa, sau đó nói người nọ hẳn là nhỏ hơn Xích Mi mấy tuổi, có lẽ cũng không nhỏ hơn bao nhiêu.

Tôi yên lặng gật đầu, như vậy người này không phải là con trai của ông ta, chắc là họ hàng thân quen gì đó.

Cũng bình thường, ở một nơi quan trọng như vậy tất nhiên Xích Mi không dám giao cho người ngoài quản lý, chỉ có người thân họ hàng thì mới khiến ông ta cảm thấy yên tâm.

“Từ từ, còn có người nữa.” Hầu Chanh Chanh nhẹ giọng kêu một tiếng, tuy rằng ở chỗ chúng tôi đang nấp mà nói chuyện thì đối phương sẽ không nghe được, nhưng cô ấy vẫn đè thấp giọng theo thói quen.

Tôi thò đầu lại gần và nhìn, đằng sau người đàn ông trông rất giống Xích Mi lại có một người trẻ tuổi khác đi ra, người này trông còn nhỏ tuổi hơn cả tôi.

Trên người thanh niên này khoác áo khoác quân đội dày, cả người co ro lại, cứ như là còn chưa tỉnh ngủ vậy.

Từ khoảng cách xa như vậy, lẽ ra tôi không thể nhìn rõ dáng vẻ của người kia, nhưng không biết vì sao, khoảnh khắc vừa nhìn thấy anh ta tôi liền cảm thấy hẳn phải như vậy.

Người này thoạt nhìn còn rất trẻ, nhưng tôi lại cảm nhận được anh ta cũng rất nguy hiểm.

Đây sẽ là người mà chúng tôi phải đặc biệt đề phòng đây!

Tôi ngẩng đầu liếc nhìn Hầu Chanh Chanh, vừa nhìn vào ánh mắt của cô ấy, tôi biết chắc cô ấy cũng nghĩ như vậy.

“Chúng ta đi xuống thế nào đây?” Hầu Chanh Chanh cau mày, nói: “Chúng ta chỉ có nhiều nhất nửa ngày mà thôi, nếu sau nửa ngày vẫn chưa giải quyết xong, chờ khi đám Xích Mi về tới gần chúng tôi sẽ không còn cơ hội ra tay.”

Tôi cân nhắc một hồi lâu rồi mới gật đầu, nói: “Đi vòng ra phía trước.”

Phía trước là một vách đá lớn đã bị đóng băng hàng ngàn năm, đám này đã chọn được một nơi rất tốt, chỉ có thể đi vào trong căn cứ bằng mỗi con đường kia, chẳng may mà có người lạ tới thì bọn chúng cũng tiện giải quyết.

“Không phải tên kia nói nơi này giống như mê cung sao?” Hoa Ban Hổ đột nhiên mở miệng nói: “Sao chúng ta lại dễ dàng tìm được đường vào thế này?”

Tôi không nói gì, Hầu Chanh Chanh cười nói: “Đó là bên trong căn cứ, chứ ở núi Côn Luân này mà có mê cung thì ai dám đi vào chứ.”

Hoa Ban Hổ nhíu mày, vẫn không yên tâm, nói những người kia nói đây là nơi chết chóc, anh ta không tin một căn cứ thử thuốc lại có thể gọi là nơi chết chóc.

“Đúng, cho nên chúng ta càng phải xuống dưới nhìn xem, nếu không với sự hiểu biết nơi này của Xích Mi, tiếp sau đó kiếp nạn thực sự của chúng tôi mới tới!”

Tôi nhìn Hoa Ban Hổ, ngữ khí vô cùng thành khẩn.

Thời gian không còn nhiều lắm, cho dù biết phía trước có nguy hiểm muôn trùng, nhưng chúng tôi vẫn phải lao xuống dưới, mấy người lão Yên căn bản không có cách nào để ngăn cả đám Xích Mi ép mình uống thuốc, nếu muốn cứu họ, chúng tôi chỉ có thể nhanh chóng tráo thuốc mà thôi.

“Đi thôi.” Hầu Chanh Chanh vẫy tay.

Hoa Ban Hổ không nói gì nữa, nhưng vẫn nhắm mắt đi theo sau Hầu Chanh Chanh, hẳn là anh ta sợ Hầu Chanh Chanh sẽ xảy ra chuyện.

Tôi cũng không nói nữa, hành động này của Hoa Ban Hổ thật sự quá bình thường, anh ta là người do bộ trưởng Hầu phái tới, nhiệm vụ chính là bảo vệ Hầu Chanh Chanh, cho nên mục đích của anh ta khác hoàn toàn với chúng tôi.

Chúng tôi đi thêm khoảng trăm mét nữa rồi bắt đầu đi xuống một con dốc cao.

Quanh eo mỗi người chúng tôi đều buộc một sợi dây thừng, tôi chỉ cảm thấy hơi thở của mình trở nên dồn dập, tuy rằng tôi biết người trong căn cứ hẳn sẽ không dễ dàng phát hiện ra chúng tôi, nhưng tôi vẫn không dám thở nhiều.

Khi chúng tôi đang treo trên dây và đi được nửa đường, Hoa Ban Hổ lại lần nữa khuyên can chúng tôi đừng mạo hiểm, anh ta còn nói chẳng may là xảy ra chuyện gì, càng không thể cứu được mấy người lão Yên.

“Tôi nhất định phải thử!” Tôi kiên trì nói, sau đó nhìn về phía Hầu Chanh Chanh và nói tiếp: “Cô không đi cũng không sao, nhưng xin cô hãy chăm sóc Côn Bố giúp tôi.”

Hầu Chanh Chanh lập tức trừng mắt nhìn Hoa Ban Hổ: “Cha tôi dạy anh vừa lâm trận đã bỏ chạy à?”

Mặt Hoa Ban Hổ biến sắc, nói bộ trưởng Hầu không dạy anh ta lâm trận bỏ chạy, nhưng lại dặn dò anh ta phải bảo vệ cho con gái mình an toàn, một tấc cũng không được rời, một khi gặp phải chuyện quá mức nguy hiểm thì phải ngăn cản Hầu Chanh Chanh lại ngay.

Ngay lập tức, tôi chẳng còn gì để nói, đây đúng là sứ mệnh của anh ta, chúng tôi cũng không nên ép buộc Hoa Ban Hổ.

Huống hồ, lần này là do Hầu Chanh Chanh tự ý chạy tới đây…

Tôi hít một hơi: “Chúng ta nhiều người, không hợp đi cùng với nhau. Cô Hầu, cô ở đây chờ tôi, một khi tôi phát hiện ra điều bất ổn sẽ bắn súng báo hiệu cho mọi người, đến lúc đó, mấy người lão Yên đành phải trông cậy vào cô rồi!”

Hầu Chanh Chanh không đồng ý, nhưng tôi đã hạ quyết tâm.

Thời gian trôi qua từng giây một, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy thì chúng tôi sẽ chẳng còn chút cơ hội nào.

Cho nên, tôi nhìn về phía Hầu Chanh Chanh và giải thích: “Không sao đâu, một mình tôi đi thì mục tiêu sẽ nhỏ hơn, huống hồ gì Côn Bố cũng cần người chăm sóc, chỉ có cô chăm sóc anh ta tôi mới thấy yên tâm.”

Hầu Chanh Chanh không nói gì, tình hình của Côn Bố quả thực không phù hợp đi theo chúng tôi chấp hành nhiệm vụ.