Chương 1302 Bảo Vật Đạo Giáo
“Trên người mọi người có thuốc viên không?” Tôi nhìn về phía bọn họ, lần này Hoa Ban Hổ tỏ ra rất thoải mái, đưa cho một một lượng lớn thuốc viên, sau đó còn nhìn tôi đầy cảm kích.
Tôi không do dự nữa, chỉ bảo những người còn lại hãy lui về phía sau, đến nơi họ có thể nhìn thấy đạn tín hiệu là được.
Đám người ở đây cũng không phải kẻ ngốc, nếu hành động của tôi bị bại lộ, chúng có thể dễ dàng đoán ra tôi đến từ phương hướng nào, đến lúc đó e là mấy người Hầu Chanh Chanh cũng không chạy được.
“Tôi đi đây.” Dưới ánh mắt trách cứ của Hầu Chanh Chanh, tôi mỉm cười rồi đặt ba lô xuống, chỉ lấy phi đao, thuốc viên, súng, còn cả sợi dây thừng mà tôi có thể mang theo rồi trượt xuống sườn núi.
Hầu Chanh Chanh cũng là người quyết đoán, một khi cô ấy đã đưa ra quyết định thì sẽ không hề do dự, sau khi tôi đi, tôi nghe thấy cô ấy cố ý hạ giọng, lệnh cho mấy người áo đen nhanh chóng rời đi.
Tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bọn họ đã lui ra sau, lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Khoảng cách 100 mét rất ngắn, sau khi trèo xuống bên dưới, tôi nhanh chóng tiếp cận đống tuyết nhô kia, phía bên kia lớp tuyết, một cánh cổng sắt đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi.
Cánh cửa sắt này được bao phủ bởi một lớp vật liệu ngụy trang màu trắng, nhìn từ xa trông giống băng tuyết y hệt.
Bây giờ cửa sắt đã mở, có hai người đang canh giữ bên ngoài cửa sắt, cách cánh cửa sắt khoảng 2 mét, thỉnh thoảng bọn chúng lại nhìn về phía cửa sắt, tôi nép sát bên vách đá để giúp bản thân bớt “nổi bật” hơn.
Cũng may chỗ tôi đang đứng còn có thứ che đậy.
Hẳn là đám này đang chờ đội của Xích Mi, tính toán tốc độ hành quân của đám người kia, hẳn là còn một tiếng nữa Xích Mi sẽ tới nơi.
Tôi nhìn chằm chằm vào hai người kia, tần suất quay đầu lại của họ không cao, xong cũng không hề thấp, nếu tôi có thể chạy tới và đi thẳng qua cửa trong khoảng thời gian này, họ sẽ không thể phát hiện ra.
Điều khiến tôi cảm thấy nguy hiểm là việc quay lại chỉ là hành động trong tiềm thức, chẳng may mà động tác của tôi hơi mạnh một chút là chúng sẽ phát giác ra ngay, đến lúc đó tôi sẽ không còn đường lui…
Còn nữa, bên trong cửa sắt liệu có người hay không?
Cả một căn cứ lớn thế này, chắc chắn không chỉ có mỗi hai người trông coi, đúng không?
Như vậy, nếu bên trong có người, vậy chúng có ở gần cửa sắt không?
Tôi cắn chặt răng, đây đều là những sự kiện có thể xảy ra, nhưng tôi vẫn phải thử một lần, vì tôi không còn nhiều thời gian để nghĩ ra những kế hoạch khác hoàn thiện hơn.
Cầm chặt phi đao trong tay, tôi cẩn thận đi dọc theo vách đá, như thế, cho dù hai tên canh gác kia có quay đầu lại cũng không dễ dàng nhìn thấy dấu chân của tôi, mãi cho đến khi chỉ còn cách cửa sắt 2 mét, tôi mới dừng lại.
Tôi núp ở phía sau, chậm rãi đợi hai tên kia lơ là.
Người trẻ tuổi kia quay đầu lại, anh ta nhíu mày, tựa hồ như đã phát hiện ra gì đó, lòng tôi cả kinh, vội núp ở phía sau và không dám nhìn ngó gì nữa.
Ước chừng 1 phút sau, tôi mới lén nhìn bọn chúng, người thanh niên đã thu tầm mắt lại, tôi nghe thấy anh ta nói với người bên cạnh: “Phải cẩn thận một chút, tiếng gió gần đây rất lạ.”
Tôi không kìm được mà bội phục sự nhạy bén của tên này, chắc chắn vừa rồi anh ta không nhận ra điều gì kỳ lạ, nhưng chỉ cần có một chút cảm giác là có thể chú ý tới nó.
Tôi đợi một lượt nữa, ngay khoảnh khắc chúng vừa quay lại kiểm tra…
Chính là lúc này!
Tôi lập tức hành động, vượt qua cánh cổng sắt như một cơn gió.
****
“Vừa rồi là gì thế, kiểm tra đi.”
Tôi mới vừa tiến vào cửa sắt, liền nghe được tiếng nói của người trẻ tuổi kia, ngay lập tức tôi không dám có thêm bất cứ động tác gì nữa.
Điều may mắn duy nhất là có vẻ như thực sự chỉ có hai người này ở đây, ít nhất thì kể từ khi tôi tiến vào bên trong đến bây giờ cũng không thấy bóng dáng của người người khác.
Hai tên kia bước qua cánh cổng sắt và nhìn về hướng tôi vừa mới chạy.
Tim tôi đập thình thịch, không kịp xử lý dấu chân của mình, tuy tuyết ở đây rất cứng, chắc không thể nhìn rõ, nhưng người trẻ tuổi kia nhạy bén như vậy, nói vậy, anh ta vẫn sẽ phát hiện ra dấu chân của tôi.
Một khi phát hiện ra dấu chân, bọn chúng sẽ biết ngay có người mới vào trong căn cứ thử thuốc…
Không được!
Tôi thò đầu nhìn nhanh ra ngoài, chọn chúng vẫn đang tiến về phía trước dường như chưa phát hiện ra dấu chân, thế là tôi lập tức bắt đầu hành động.
Khi tôi định trốn sâu hơn vào căn cứ, đã bị sự tàn bạo của Xích Mi doạ sợ.
Nơi này thật sự không thể tiếp cận được, ít nhất tôi không thể nhìn thấy điểm cuối của căn cứ bằng mắt thường, nếu nơi này chỉ dùng để luyện thuốc, tại sao lại cần một địa điểm rộng lớn như vậy?
Lời của mấy tên trong bang Xích Mi khai lúc trước không sai, nơi này giống hệt như mê cung, có bốn con đường trải rộng trước mặt tôi, ven đường đều có một số cái bếp lò bằng đồng cao, thoạt trông nhưng chúng được đặt một cách ngẫu nhiên, nhưng tôi quan sát kỹ thì thấy mấy cái bếp lò này đều được sắp xếp có tổ chức.
Chỉ sợ nơi này không những được dùng để luyện thuốc, mà mấy cái bếp lò này còn có thể làm nhiễu loạn tầm nhìn.