← Quay lại trang sách

Chương 1303 Bảo Vật Đạo Giáo

Đáng lẽ tôi phải phân biệt rõ ràng, nhưng tôi nghe thấy tiếng bước chân của mấy tên kia tới gần, đành lập tức lao vào con đường cách xa cổng sắt nhất, dù chúng có đến kiểm tra thì tôi cũng có thời gian để chạy trốn.

Huống hồ, chờ khi Xích Mi tới đây, khẳng định đám đàn em cũng sẽ vào nơi này, cho nên tôi vẫn còn thời gian.

Tôi chọn con đường thứ tư, vừa bước vào con đường này, có một lò luyện đan lớn và cao bằng đầu người, trên đó có khắc những con hạc trắng tượng trưng cho sự trường thọ và mặt trời, mặt trăng, các vì sao,… phía dưới thì được xếp sẵn củi.

Phương pháp luyện chế thuốc thực chất giống hệt như thời cổ đại.

Nhìn cái lò luyện đan này, một cái ý tưởng chậm rãi hiện lên trong đầu tôi… Xích Mi bày ra một trận lớn không thể nào chỉ để trả thù 701, chẳng lẽ ông ta tính dùng thuốc trường sinh giả để lừa William?

Ý tưởng này một khi hình thành trong đầu, tôi không thể gạt nó ra khỏi đầu mình, nhưng việc xây dựng một căn cứ luyện chế thuốc như vậy ở vùng nội địa dãy núi Côn Luân trong 20 năm, ngoại trừ nhân lực ra, cũng cần tài lực, William có thể trả cho Xích Mi bao nhiêu thù lao mà có thể khiến ông ta cảnh giác xuống 20 năm như thế?

Tôi đi trong hành lang khoảng hai phút và không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào nữa, trong lòng cũng bớt căng thẳng hơn.

Trèo lên trên lò luyện đan, tôi xốc nắp lên, chỉ thấy bên trong rỗng tuếch, nhưng cái lò này có vẻ như mới được sử dụng gần đây.

Tôi khẽ nhíu mày, chẳng lẽ là do Xích Mi muốn tới đây, cho nên bọn chúng đã chuẩn bị hết thảy, đến cả thuốc viên cũng tạm thời dừng luyện chế hay sao?

Tôi nhìn vào các lò luyện kim được đặt dọc theo lối đi này, cơ bản là cứ cách 5 mét lại có một cái lò, chỉ cảm thấy trong lòng bị cái gì đó gõ vào, quy mô của căn cứ này thực sự chỉ dùng để thí nghiệm thuốc hay sao, chắc chắn sẽ có rất nhiều người bị dùng làm người thuốc.

Trong lò luyện đan đều không có thuốc, tôi nhìn theo dọc đường có 4-5 cái lò, đều trống không, nếu vậy bọn chúng sẽ giấu thuốc ở đâu?

Tôi lại nhìn con đường phức tạp hiện ra trước mắt, đầu đau như búa bổ, nếu trong vòng nửa tiếng nữa tôi không tìm được nơi giấu thuốc để tráo đổi, vậy sẽ rất khó để cứu được lão Yên và những người khác.

“Bình tĩnh, bình tĩnh lại, nhất định là ở bên trong này.”

Lại nhìn 4 lối đi lần nữa xuất hiện dưới chân mình, trong miệng tôi vẫn không ngừng lẩm bẩm an ủi bản thân.

Như vậy, cứ hết 4 lối đi lại có thêm 4 lối đi nữa, sợ là các vách đá gần đó sẽ bị đào khoét hết rồi, bọn chúng làm như vậy, thứ nhất là vì để mở rộng quy mô, thứ hai là cũng để tránh bị phát hiện.

Như vậy, trong mê cung này, nếu muốn tìm được nơi để thuốc viên thì khó càng thêm khó.

Tôi chạy hết con đường này đến con đường khác, có đôi khi còn có thể nhìn thấy mấy cái lò mới bị dập lửa chưa bao lâu, thế nhưng bên trong vẫn trống không như cũ.

Tôi gãi đầu, còn 20 phút cuối cùng…

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, tôi không biết mình đã chạy được bao nhiêu km, cũng không biết bản thân đang ở nơi này, chỉ cảm thấy đầu óc mình rối tung lên.

“Không đủ thời gian…” Tôi nhìn đồng hồ, nhóm của Xích Mi hẳn là sắp tới nơi rồi, đến lúc đó tôi không thể chạy loạn được nữa, chẳng may đối mặt với bọn chúng thì chỉ có một đường chết mà thôi.

Làm sao bây giờ?

Tôi cần phải tìm ra chỗ để thuốc trước khi đám Xích Mi đến, sau đó, đi đường vòng để qua trở về chỗ cũ, bởi gì tôi còn phải theo dõi ông ta, phải biết được ông ta đi lối nào, đi tới đâu mới được.

Đứng trước lò luyện đan và nghiêng đầu nhìn con đường phía trước, sau đó tôi chậm rãi nhắm mắt lại, nhiều nhất chỉ là 10 phút, nếu sau 10 phút cũng vẫn không tìm thấy nơi để thuốc thì tôi nhất định phải quay lại.

Tôi mang theo tâm lý được ăn cả ngã về không và chọn con đường cuối cùng, rồi chạy về phía trước, căn cứ như vậy nhất định phải có một nơi chuyên để thuốc, dù nơi đó có bị giấu đi thì nó cũng sẽ khác với những nơi khác, nhất định có thể tìm ra.

Tôi càng lo lắng hơn, xong suy nghĩ của tôi lại dần trở nên rõ ràng, chỉ cần tìm ra nơi để thuốc, đám của Xích Mi nhất định sẽ đến!

Nhiều con đường như vậy, kiểu gì bọn chúng cũng có cách nhớ được đường, không thể nào đi lung tung như tôi được.

Có nhiều lò luyện đan như vậy, sẽ có nhiều người luyện chế thuốc, sau khi luyện xong thuốc những người kia sẽ chạy về hướng nào?

Bước chân của tôi đột nhiên dừng lại, nhiều người như vậy, không phải ai cũng là người nhớ lâu, hơn nữa, nghe ý của tên cầm đầu kia, có đôi khi họ phải vào làng để tuyển thêm người, như vậy chắc chắn phải có dấu vết!

Sau khi suy nghĩ thông suốt, đôi mắt của tôi sáng ngời… nhất định phải có dấu ấn đặc biệt!

Tôi sẽ không tìm kiếm một cách mù quáng nữa, bất kể là dấu ấn gì, mỗi một tuyến đường hẳn là đều được đánh dấu vì để mọi người dễ nhận ra, cho tôi, tôi chỉ cần cẩn thận tìm kiếm thì kiểu gì cũng tìm ra được.

Tôi vùi đầu vào việc quan sát đường đi, bây giờ tôi còn 15 phút nữa, nếu có thể tìm ra được quy luật, chắc là vẫn đủ thời gian.

Khả năng là tôi quả thực đã được trời cao chiếu cố, ước chừng 1-2 phút sau, khi mắt tôi liếc nhìn xuống chân bếp lò, trước mặt tôi hiện ra một vết giống như mặt trời trông không được rõ ràng cho lắm.