← Quay lại trang sách

Chương 1304 Bảo Vật Đạo Giáo

Vết đánh dấu này tưởng chừng như được tích hợp với chiếc bếp, nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ nhận ra hai cái bếp lò ở bên cạnh không có hình mặt trời.

Mặt trời, mặt trời…

Tôi tiếp tục tìm kiếm, và sau khi tìm thấy mặt trời phía trên 5 chiếc bếp lò nữa, tôi nghĩ mình đã tìm ra được quy luật rồi!

Xung quanh mặt trời có mấy tia sáng, trong đó có một tia dài hơn cả, đây chính là ám chỉ phương hướng, chỉ cần tìm được một hình mặt trời như vậy ở phía cuối con đường, có khi ở ngã tư, có khi cách ngã tư đại khái khoảng 2-3 mét.

Nắm được quy luật, tôi không còn lo lạc đường nữa, tốc độ cũng nhanh hơn.

Ước chừng gần 15 phút sau, tôi đã tìm thấy một căn phòng, đúng vậy, ở cuối con đường phức tạp này thực ra có một căn phòng.

Một căn phòng trông bình thường, không khác nào căn phòng làm việc của lão Yên cả.

Căn phòng này không tính là lớn, nhưng những thứ như thuốc viên quả thật cũng không cần nhiều không gian lưu trữ.

Tôi hít một hơi, niết phi đao trong tay, rồi từ từ cúi xuống.

Cửa phòng bị khóa, nhưng cũng chỉ là khoá bình thường mà thôi, tuy rằng phải tốn chút công sức mới có thể mở ra được, nhưng cũng không quá khó.

Chẳng mấy chốc tôi đã mở được cửa phòng, ngay sau đó tôi đã ngửi được mùi thơm của thảo dược.

Mùi hương ngọt đến nỗi khiến dạ dày của tôi có chút khó chịu, tôi bước vào trong, mới biết được mình đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, làm sao có thể thay thế được đống thuốc được tích trữ suốt 20 năm chứ?

Tôi nhìn lướt qua một lượt, cuối cùng đã đưa ra một quyết định táo bạo là tiêu huỷ toàn bộ số thuốc ở đây!

Cho dù đám người kia biết được có người lẻn vào đây, nhưng cũng chưa chắc có thể nghĩ đến tôi, đến lúc đó chúng có muốn luyện ra người thuốc thì cũng chẳng có cách nào khác.

Tôi giơ tay lên, vừa định hành động thì đột nhiên nghe được tiếng nói chuyện.

Trong lòng tôi cả kinh… bọn chúng tới nhanh như vậy sao?

Tôi nhìn quanh phòng thì thấy không có chỗ nào để trốn, mà tiếng nói chuyện thì càng lúc càng tới gần, nếu còn không trốn đi thì sẽ không kịp mất.

Tôi nhanh chóng liếc nhìn lại, rồi ra khỏi phòng, khôi phục ổ khóa về vị trí ban đầu, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên lò luyện đan.

Chỉ có thể làm như vậy thôi.

Tôi nhanh nhẹn bò lên trên lò luyện đan, sau một tiếng phịch thì tôi nhanh chóng vùi mình vào trong lò.

Những chiếc lò này có hoa văn rỗng có thể nhìn thấy bên ngoài, ôi nằm trên đó và nhìn chằm chằm ra bên ngoài, nhưng lại không dám ló đầu ra.

Tôi vừa trốn vào trong thì có giọng nói ở đằng kia cũng truyền đến, là âm thanh của người thanh niên kia, anh ta đang báo cáo thành quả của 20 năm nay với Xích Mi.

“Hơn một ngàn viên thuốc đã được luyện chế thành công, dự kiến, một viên thuốc có thể đủ để khống chế một người trong nửa năm, nhưng tác dụng phụ là sinh lực của người đó sẽ nhanh chóng giảm xuống, nửa năm sau rất có thể sẽ chết vì suy kiệt.” Trong giọng nói của người trẻ tuổi kia không có chút cảm xúc nào, khiến tôi nghe mà sởn cả tóc gáy.

Tôi thu tầm mắt lại và giữ nhịp thở ở mức tối thiểu, người này quá nhạy bén, nếu như ánh mắt của tôi mà đối diện với ánh mắt của anh ta, tất nhiên anh ta sẽ nhận ra.

Cho nên, tôi không dám mạo hiểm.

Kế tiếp là tiếng hỏi chuyện của Xích Mi, nghe xong tôi chỉ cảm thấy máu toàn thân sôi lên!

****

Suốt 20 năm ở trong ngục tên này cũng không hề nhàn rỗi, ông ta đã mê hoặc một đám trọng phạm có thể ra tù, hứa hẹn sẽ giới thiệu cho bọn chúng một công việc, để bọn chúng được hưởng phú quý suốt đời, chỉ là chặng đường này rất xa.

Phần lớn những tên tội phạm này đều chỉ có một mình, thời gian vào tù cũng không ngắn, sau khi ra tù cũng chẳng biết phải là nghề ngỗng gì, cho nên Xích Mi đã mê hoặc được rất nhiều người.

Khi lão Yên đi hỏi cấp trên, bọn tội phạm nghĩ rằng Xích Mi sẽ là ông chủ của chúng trong tương lai, cho nên không một tên nào để lọt thông tin ra ngoài.

Những người đó có lẽ không biết rằng điều đang chờ đợi bọn chúng chính là trở thành người thuốc, cũng chỉ còn sống được nửa năm nữa mà thôi.

Tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân khi nghe cuộc trò chuyện vô cảm giữa Xích Mi và người trẻ tuổi kia!

Trộm mộ vốn đã là một chuyện không có đạo đức rồi, mỗi một gia tộc đều có cách của riêng mình, kiếm tiền từ người chết, miễn là không đánh vào mộ tổ tiên của người khác thì đều ổn cả, nhưng lợi dụng mạng sống của người khác để làm giàu như thế này… không chỉ không có đạo đức, mà mẹ nó, đây còn là hành vi phản nhân loại.

Tôi đã cố gắng hết sức để nín thở, nếu để cho hai tên hung ác tới cùng cực này phát hiện ra có người biết ý đồ của chúng, nhất định bọn chúng sẽ giết chết tôi.

Tuy rằng tôi không sợ chết, thế nhưng chết trong tay bọn người này đúng là không đáng.

“Vừa khéo, hôm nay tao còn mang về vài người nữa, trước tiên cứ dùng bọn chúng thử xem có hiệu quả không.” Giọng nói của Xích Mi lạnh thấy xương, còn xem lẫn cả khoái cảm trả thù, còn về phần người trẻ tuổi kia thì chẳng có chút cảm xúc nào cả, chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng: Được.

Xích Mi vỗ tay, ngay lập tức, tôi nghe được âm thanh của một nhóm người đông đúc xuất hiện, lôi lặng lẽ nhìn thoáng qua bên ngoài, tất cả đội ngũ của Xích Mi đều có mặt ở đây, còn mấy người lão Yên thì bị bao vây ở giữa, tôi còn nhìn thấy một đứa nhỏ nữa.