Chương 1305 Bảo Vật Đạo Giáo
Tiểu quỷ…
Tôi nhíu mày, những chiếc bao tải bọn chúng mang theo trước đây đã biến mất, nói như vậy, trong bao tải trước đó chính là đứa bé này.
Đám người này thực sự sử dụng tiểu quỷ.
Phương pháp này đã bị tất cả các giáo phái trộm mộ lớn ghét bỏ từ hàng ngàn năm trước, nếu có phái trộm mộ nào dám dùng tới phương pháp này, tất sẽ bị tất cả các phái trộm mộ khác liên hợp lại và tiêu diệt.
Không ngờ được, đã tới thời đại này rồi thế nhưng Xích Mi vẫn còn dám công khai sử dụng tiểu quỷ, thậm chí còn mơ tưởng tới chuyện chế tạo người thuốc!
Có người đứng cách tôi không xa, cho nên tôi cũng không dám để lộ cảm xúc ra bên ngoài, chỉ nghe thấy lão Yên cười lạnh nói: “Xích Mi, quả nhiên mày không biết sợ chết, dám dùng loại thuốc này lên người của 701.”
“Sợ cái gì chứ? Sau khi chúng mày uống thuốc này xong sẽ không bị điều tra ra được, còn nữa… nửa năm sau, cho dù chúng mày đã chết đi, muốn truy cứu thì phỏng chừng cũng không tìm thấy bọn tao đâu.” Giọng nói của Xích Mi xen lẫn sự
đắc ý.
Lão Yên nhăn mày, hỏi ngược lại: “Thứ William đưa cho mày không chỉ có tiền, đúng không?”
Không chỉ có tiền?
Tôi nhìn về phía Xích Mi, ông ta bị người khác che khuất nên tôi cũng chỉ có thể nhìn thấy một phần dáng người của ông ta, ông ta cười ha ha hai tiếng: “Lão Yên à lão Yên, nếu mày vẫn là Mô Kim giáo úy, tao thực sự muốn hợp tác với mày một lần, mày có biết William đã cho tao thứ gì không?”
Lão Yên không trả lời, Xích Mi đã mở miệng: “Một số tiền lớn có thể cung cấp cơm ăn áo mặc cho tao và anh em mình cả đời, còn nữa, ông ta đã đồng ý, chỉ cần chúng tao có thể mang thuốc trường sinh về cho ông ta, thì cho dù bọn tao có phạm tội giết người cũng có thể ra nước ngoài và sống tự do, mày cảm thấy đến lúc ấy mày có thể bắt được bọn tao sao?”
Khó trách, khó trách bọn chúng lại chẳng có chút sợ hãi nào, một khi bọn chúng trốn ra nước ngoài, đó là nơi ngay cả cảnh sát hình sự cũng không được phép nhúng tay vào, chỉ dựa vào mấy người trong 701 như chúng tôi càng không thể làm gì trên đất của người khác.
Xích Mi nói không sai, một khi ông ta chạy đến biên giới thì đúng là chúng tôi không có cách nào để bắt được ông ta.
Giọng điệu của lão Yên vẫn không thay đổi, chỉ cười lạnh một tiếng: “Mày tưởng mình có thể dễ dàng bỏ chạy như thế sao?”
Xích Mi đáp: “Lão Yên, mày đừng quên bản lĩnh của tao, cho dù là đến nước ngoài, tôi vẫn có thể hô mưa gọi gió. Chỉ tiếc, truyền nhân của phái Mô Kim đã từ bỏ môn phái của mình, quay sang đối địch với đồng đội cũ của mình.”
“Cho dù tao là người của phái Mô Kim, thì mày cũng không phải là đồng đội của tao.” Lão Yên đạm nhiên trả lời.
Xích Mi không nói nhảm nữa, tôi thấy ông ta hình như vẫy tay, sau đó một người trẻ tuổi bưng một cái khay tới, tôi nhìn không rõ trên đó có gì, nhưng tôi đoán đó là thuốc viên.
“Mày nhìn đi, đây chính là loại thuốc tao đã mất 20 năm mới luyện thành, còn chưa được đặt tên, không thì mày giúp tao đặt một cái tên đi?” Xích Mi cầm một viên thuốc lên, đặt sát bên miệng của lão Yên.
Lão Yên không né tránh, mà còn cười khẽ một tiếng: “Mày vọng tưởng dùng thứ thuốc này để khống chế những người này, thế nhưng mày đã từng nghĩ đến một điều chưa?”
Xích Mi không nói chuyện, hẳn là đang đợi lão Yên nói tiếp.
Lão Yên hừ nhẹ một tiếng: “Hiện tại đã không giống với mấy chục năm trước, lúc ấy chiến loạn liên miên, có người không đi theo mày sẽ chết đói, cho nên bọn chúng mới tình nguyện lấy mạng của mình để đổi lấy cuộc sống hạnh phúc cho người nhà của mình. Nhưng xã hội bây giờ yên ổn, quốc gia phồn vinh, mày cảm thấy nếu mày vẫn sử dụng thủ đoạn như trước kia thì bọn chúng sẽ không phát hiện ra sao?”
Tôi nghe được tiếng cười trào phúng của Xích Mi.
Tôi hiểu được suy nghĩ của ông ta, nếu không phải vừa rồi nghe thấy Xích Mi nói ông ta đã xúc giục những tên tội phạm sắp được phóng thích, tôi cũng không tin ông ta dám làm như vậy.
Những tên tội phạm được phóng thích đó phần phần lớn đều không có người nhà, cho dù có còn người thân thì cũng chẳng ai muốn quan tâm tới chúng.
Suy cho cùng, những người có thể dây dưa với Xích Mi đều đã phạm phải tội ác ngập trời, cho nên những bạn bè thân thích của chúng chỉ ước sẽ cách xa đám này, cũng chẳng ai nhớ thời gian ra tù của chúng làm gì. Một khi chúng được ra tù và muốn thành công một cách nhanh nhất thì cũng chỉ có thể tìm đến Xích Mi mà thôi.
Một chiêu này của Xích Mi quả thực quá độc ác, nếu không phải chính tai mình nghe được thì tôi cũng không dám tin!
Lão Yên không hổ là lão Yên, nghe được tiếng hừ lạnh của Xích Mi, chân mày lập tức nhíu lại: “Có phải mày đã làm ra chuyện gì rồi không?”
“Ha hả, lão Yên ơi lão Yên, chung quy chúng mày cũng không phải là đối thủ của tao.” Xích Mi nhìn về phía lão Yên, âm thanh của ông ta còn xen lẫn một tia hoài niệm.
Lão Yên lại không quan tâm tới ông ta, mà nhìn về phía viên thuốc được đặt sát bên miệng mình: “Cho nên bây giờ mày định cho chúng tao ăn loại thuốc này à?”
Xích Mi cười nói: “Như vậy không phải khá tốt sao? Chờ cho chúng mày thành người thuốc, tao còn có thể thả chúng mày quay về Yến Kinh, nói không chừng đến lúc đó chúng mày còn kịp để lại di ngôn đấy.”