Chương 1306 Bảo Vật Đạo Giáo
“Xích Mi,” lão Yên đột nhiên hô một tiếng: “Mày có nghĩ tới chưa, vẫn còn hai người mà mày chưa bắt được.”
Xích Mi à một tiếng, nói: “Đúng thế, mày nhắc làm tao mới nhớ ra, quả thật vẫn còn hai đứa lọt lưới, tuy nhiên, mày cho rằng hai đứa nó có thể làm nên cơm cháo gì?”
“Một đứa đã bị thương nặng, còn một đứa… chà chà, chẳng qua cũng chỉ là một thằng nhãi con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, mày nghĩ rằng nó có thể cứu được mày à?””
Giọng Xích Mi tràn ngập sự châm chọc.
Lời ông ta nói quả không sai, tôi và Côn Bố đã trọng thương, tôi cũng không thể làm được gì, nhưng nếu tôi đã có mặt ở đây, nhất định sẽ không để cho bọn chúng tuỳ tiện bỏ thuốc vào trong miệng lão Yên và những người khác đâu.
“Có phải mày cảm thấy, tao chỉ lấy Hạn Bạt ra để làm thứ gạt mày không?” Đột nhiên, Nha Tử mở miệng.
Anh ta liếc về phía chỗ tôi nấp trước khi nói, trong lòng tôi không khỏi cả kinh, tựa như Nha Tư thực sự nhìn thấy tôi vậy… Ánh mắt sắc bén ấy, thoạt trông không giống như một cái nhìn ngẫu nhiên.
Xích Mi cười nhạo một tiếng, không nói gì, nhưng ý của ông ta đã rất rõ ràng, hiển nhiên tên này không tin một thứ như Hạn Bạt là thật.
Kỳ thật tôi cũng thấy chẳng đáng tin lắm, tuy rằng khi nói ra những câu ấy Nha Tử đều rất nghiêm túc, không giống như là giả, nhưng tôi vẫn không tài nào tin nổi.
Bởi vì tôi chưa từng bao giờ nghe nói có ai có thể nuôi được Hạn Bạt cả.
Đây là sự tồn tại đáng sợ nhất trong số tất cả các loại cương thi, đến cả cô Tứ khi gặp phải món đồ chơi này cũng phải né đi, sao họ có thể nuôi dưỡng một con ngay giữa lòng Yến Kinh được chứ?
Hạn Bạt xuất hiện, đất cằn ngàn dặm.
Chẳng may mà xảy ra sự cố gì, không chỉ một mình 701 gặp tai ương, mà cả Yến Kinh cũng phải hứng chịu tai họa!
****
Cho nên, tôi không quá tin tưởng vào sự tồn tại của Hạn Bạt, nhưng nghe Nha Tử nói như vậy, đột nhiên tôi lại không dám chắc chắn, chẳng lẽ 701 quả thực có nuôi một con Hạn Bạt?
Nha Tử cũng không bận tâm tiếng cười nhạo báng Xích Mi, chỉ nhẹ nhàng nhún vai: “Tùy mày thôi, chờ khi tất cả người của bọn tao đều bị mày biến thành người thuốc, Hạn Bạt kia sẽ chẳng còn ai khống chế nữa, chà chà, đến khi ấy…”
Nha Tử quét mắt một vòng, ánh mắt ấy hiển nhiên đang nói: Đến lúc ấy nơi này nhất định sẽ biến thành tro bụi.
Xích Mi không tin, nhưng lại tức giận muốn lao lên đấm Nha Tử một cái, ấy vậy nhưng Nha Tử lại nhẹ nhàng liếc nhìn ông ta, rồi bình tĩnh nói: “Có phải mày không hề biết địa vị của mỗi một người bọn tao có mặt ở đây không?”
Xích Mi châm chọc mắng: “Còn không phải là người của 701 ư, một đám kiếm ăn trong đất có khác gì bọn tao, chẳng qua chúng mày được nhà Nnớc gọi về làm tay sai mà thôi.”
“Không, ngoại trừ thân phận là người của 701, mày đoán xem, bọn tao còn có thân phận nào khác không?” Dáng vẻ này của Nha Tử không khác gì đang tán gẫu về cuộc sống hằng ngày, tôi không hiểu nổi anh ta đang muốn làm trò gì, tôi chỉ biết tất cả thành viên trong 701 đều không có danh tính, đến cả một thứ để chứng minh thân phận cũng không có, làm gì còn thân phận nào khác nữa?
Ấy vậy nhưng Nha Tử lại nghiêm trang chỉ vào lão Yên: “Ông ấy đã lãnh đạo 701 hơn 20 năm, có không ít kẻ muốn lấy mạng của ông ấy, mày đoán xem vì sao ông ấy vẫn có thể sống đến giờ này? Bởi vì tất cả những kẻ dám gây rối với 701 đều đã bị diệt trừ sạch sẽ.”
Lần này Xích Mi tin thật, tuy nhiên ông ta lại cười nhạo chúng tôi, nói: “Không phải có bộ phận anh em vẫn đang gây rối với chúng mày đó thôi?”
Lông mày của tôi lập tức cau lại, tên này vậy mà còn từng tiếp xúc với Lưu Hàn Thu sao?
Trong lòng tôi lập tức sinh ra dự cảm chẳng lành, mấy lần chạm trán với Lưu Hàn Thu trước đây chúng tôi phải chịu thiệt, lần này vất vả lắm mới thu thập được một ít chứng cứ phạm tội của ông ta, còn chưa kịp gây khó dễ với ông ta, chúng tôi đều phải dừng vó ở nơi này rồi.
Không ngờ được lão già kia còn là một âm hồn không tan.
Lần này chúng tôi đã bí mật xuất phát, thậm chí chúng tôi còn mua một chiếc ô tô để làm vỏ bọc để tránh mặt Lưu Hàn Thu, thế mà ngàn tính vạn toán cũng không thể ngờ được, lão hói chết tiệt kia lại cùng một chiến tuyến với Xích Mi…
Sắc mặt của lão Yên đã thay đổi, giọng điệu lành lạnh: “Là Lưu Hàn Thu bảo chúng mày làm à?”
Cũng khó trách lão Yên lại tức giận như thế, dưới tình huống thế này, dù đổi thành tôi thì tôi cũng tức thôi.
Lưu Hàn Thu chính là cái gai trong lòng chúng tôi, nếu 701 và 303 hợp tác với nhau, rõ ràng có thể bảo vệ được càng nhiều bảo vật quốc gia hơn, ấy vậy mà vì lão già Lưu Hàn Thu đó, chúng ta không những không nhận được sự giúp đỡ nào mà còn bị hạn chế ở mọi nơi.
Điều quan trọng nhất là cấp trên lại tin tưởng vào Lưu Hàn Thu.
Đây là vấn đề chủ yếu, trước kia tôi không thể hiểu được, một tên khốn lúc nào cũng muốn hãm hại đồng đội, sao lại có thể yên vị trên cái ghế chủ nhiệm 303 lâu như vậy.
Lão già này cùng thế hệ với đội trưởng Bạch, theo lý mà nói ông ta nên về hưu từ lâu rồi, ngay cả lão Yên bây giờ cũng đang muốn để tôi “thay ca”, ấy vậy mà 303 lại chẳng hề có tiếng gió gì.