Chương 1307 Bảo Vật Đạo Giáo
Nhưng lúc này tôi đã hiểu được, bởi vì chỉ cần hết thảy mọi thứ không liên quan đến 701, ông ta đều có thể làm hoàn hảo.
Khả năng xử lý các tình huống khẩn cấp của ông ta phải nói là vô cùng tốt, bởi vậy không ai có thể thay thế được ông ta.
Còn điều quan trọng nhất, chính là khả năng lãnh đạo của Lưu Hàn Thu, lão già này đối xử với cấp trên rất uyển chuyển tinh tế, đối với cấp dưới cũng ân uy vừa đủ, về cơ bản là ông ta chỉ đâu thì đám cấp dưới sẽ đánh đó, thành thật mà nói, tôi cảm thấy đến cả lão Yên cũng chẳng có được năng lực lãnh đạo như vậy.
Cho nên cấp trên đương nhiên không muốn thay người!
303 là bộ phận dễ gặp rắc rối hơn 701, bởi vì bọn họ phải đối phó với mọi người từ mọi tầng lớp xã hội, nếu có chuyện gì xảy ra sẽ gây ảnh hưởng rất xấu.
“Xích Mi, tao hỏi mày lại một lần nữa, có phải Lưu Hàn Thu đã sai mày xuống tay với bọn tao không?” Giọng điệu của lão Yên lạnh băng.
Nhưng Xích Mi lại nhún vai, nói: “Dựa vào đâu mà tao phải trả lời câu hỏi của mày? Lão Yên, nơi này cũng không phải là 701, mà tao cũng không phải là tù nhân của mày.”
Mắt lão Yên đỏ rực, ông ấy lao lên, có kẻ muốn cản lại nhưng Xích Mi lại phất tay, không quan tâm.
Lão Yên nắm lấy cổ áo của Xích Mi, gằn từng chữ một: “Xích Mi, 20 năm trong tù có phải mày chưa nếm đủ tai ương nên cần thêm 20 năm nữa đúng không?”
Xích Mi cơ bản chẳng quan tâm tới lời đe dọa của lão Yên
“Lưu Hàn Thu rốt cuộc đã cho mày lợi lộc gì?” Lão Yên chưa chịu bỏ qua.
Nhưng cho dù ông ấy có hỏi thế nào thì Xích Mi vẫn bày ra dáng vẻ ngọt nhạt không ưa, chỉ liên tục nói lần này 701 đã bị diệt sạch, về sau bản thân ông ta có thể đi ngang rồi.
Tôi không khỏi hít hà một hơi, hoá ra chạy ra nước ngoài chưa phải đường lui tốt nhất của Xích Mi, mà đường lui của tên này chính là tận diệt 701, sau đó để Lưu Hàn Thu “lên ngôi”, bọn chúng liền có thể hợp tác thuận lợi.
Thế nhưng lão Yên lại cười lạnh một tiếng: “Lưu Hàn Thu hứa hẹn với mày như thế à?”
“Như thế nào, mày định bảo là mày cũng có thể cho tao à?” Xích Mi nhướng mày.
Cảm xúc của lão Yên đột nhiên biến mất, bình tĩnh lắc đầu, sau đó không nói gì nữa.
Như thế câu nói vừa rồi của Xích Mi đã an ủi ông ấy, tôi cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng không biết mấy lời vừa rồi làm sao có thể an ủi lão Yên, nhưng quả thật lão Yên đã không còn kích động nữa, cũng chẳng tức giận, chỉ là lẳng lặng nhìn Xích Mi.
“Bay đâu, bỏ thuốc vào mồm bọn chúng.” Xích Mi cũng lười nói nhiều, trực tiếp vẫy tay với đám tay sai ở xung quanh.
Lão Yên muốn phản kháng, nhưng mọi người đều bị súng chĩa vào trán, căn bản không thể phản kháng được.
Tôi cuống lên không biết phải làm sao, lo lắng nhìn mọi người, một khi họ uống phải thứ thuốc kia thì chúng tôi sẽ hoàn toàn rơi vào thế bị động.
“Xích Mi, tao muốn làm một giao dịch với mày.” Đột nhiên, Toản Địa Thử mở miệng.
Lúc còn ở đáy vực cô Thu đã từng phẫn nộ, Nha Tử cùng lão Yên cũng liên tiếp nổi lên xung đột với Xích Mi, duy chỉ có Toản Địa Thử là vẫn luôn im lặng, không ai ngờ được vào thời khắc mấu chốt, ông ấy lại mở miệng.
Xích Mi giơ tay lên, ra hiệu cho đám thủ hạ ngừng ép nhóm lão Yên uống thuốc.
“Nói.” Giọng Xích Mi mang theo niềm vui như mèo được vờn chuột.
Sắc mặt Toản Địa Thử không hề thay đổi: “Hẳn là mày đã biết Yến Kinh coi trọng 701 tới mức nào, đừng nói tới người đã hứa hẹn với mày là Lưu Hàn Thu, cho dù cấp trên của bọn tao – bộ trưởng Hầu – có là người đứng ra đảm bảo cho mày, thì sau khi mày tận diệt bọn tao cũng không thể nào bình yên vô sự được.
Lần này ai cũng biết bọn tao theo dõi băng đảng của Xích Mi, nếu bọn tao có xảy ra chuyện gì, không phải chúng mày đều sẽ biến thành thủ phạm sao? Cho nên, mày có nên nghĩ kỹ lại không?”
“Chỉ thế thôi à?” Xích Mi hiển nhiên không có hứng thú.
Toản Địa Thử lắc lắc đầu, nói: “Giao dịch chính là giao dịch, tất nhiên không thể dựa vào vài câu nói là xong, nếu mày không ép bọn tao thử thuốc, tao có thể đảm bảo sẽ đưa chúng mày ra nước ngoài.”
Lão Yên lập tức hét lớn, nhưng Toản Địa Thử dường như chẳng hề nghe thấy, hoặc ông ấy căn bản không thèm để ý tới thái độ của lão Yên.
Xích Mi nhìn chằm chằm vào Toản Địa Thử, hình như ông ta đang cân nhắc điều kiện Toản Địa Thử đưa ra.
Sau một lúc lâu, ông ta lắc đầu, đáp: “William đã đồng ý với bọn chúng, tất nhiên bọn chúng vẫn có thể ra nước ngoài mà không cần Toản Địa Thử hỗ trợ.”
“William đã bị hạn chế nhập cảnh, đúng, tên này thần thông quảng đại, có lẽ ông ta có thể nhập cảnh một lần nữa mà bọn tao không hề hay biết gì. Thế nhưng mày cũng đừng quên, sau khi nhập cảnh vào Hoa Quốc, đến cả khả năng tự bảo vệ mình ông ta còn không có, sao có thể bảo vệ cho chúng mày được?” Toản Địa Thử rất bình tĩnh.
Xích Mi quả nhiên đã nhíu mày, đương nhiên ông ta hiểu rất rõ bản lĩnh của William, hiện giờ, chỗ dựa lớn nhất của ông ta chính là William, cẩn thận như ông ta không có khả năng không điều tra qua tên ngoại quốc kia.
Cho nên, ông ta biết những gì Toản Địa Thử nói chính là thật sự.