← Quay lại trang sách

Chương 1380 Áo Ngọc Hàn Thi

Lý Bình cười, nói thật ra cũng được, thầy cũng từng nói anh ta không phải là loại người có thể làm được việc quan trọng, việc bây giờ cần làm chính là có thể dựa vào một thân tay nghề này nuôi sống bản thân, vì vậy anh ta cũng không quá để ý, chỉ là sau khi nhìn thấy tôi mới cảm thấy hình như mình đã kéo chân sau của Thẩm Kiến Quốc.

“Chưa chắc.” Tôi lắc đầu, cười nói: “Tôi thấy hẳn tính cách của giáo sư Thẩm vô cùng mạnh mẽ, có lẽ cái ông ấy cần chính là học trò có thể giúp đỡ ông ấy như anh!”

Thật ra có vài lời tôi không nói, là bởi vì tôi và anh ta còn có khác biệt về bản chất. Anh ta không cần một mình làm việc lớn, anh ta chỉ cần có tay nghề, đã có thể vẫn luôn ở lại đội khảo cổ, giống như giáo sư Hứa, bởi vì có kỹ thuật giám định không ai có thể sánh bằng, cho dù đã ở tuổi này rồi, đội khảo cổ Yến Kinh vẫn sẽ tìm tới cửa.

Mà tôi thì không như vậy, Lão Yên chỉ có một người học trò là tôi, ông ấy bồi dưỡng tôi như một người nối nghiệp, tôi không thể làm ông ấy mất mặt, huống chi mọi người nói không sai, trong các thành viên bây giờ của 701, cũng chỉ có tôi là thích hợp.

Tôi không thể không gánh vác trách nhiệm nên có.

Đương nhiên tôi cũng cam tâm tình nguyện.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Những lời này không thể nói với Lý bình, nhưng tôi biết anh ta chỉ hỏi chút mà thôi, không hề có tâm trạng không vui, vì vậy cũng không lo lắng.

Cảnh sát vũ trang nhớ kỹ những lời tôi nói, sau đó sắp xếp một đội người bắt đầu tuần tra, tôi thấy dáng điệu của bọn họ quá khí phách thì gọi một tiếng.

Người cầm đầu hỏi tôi làm sao vậy?

“Đồng chí, các anh không cần quá nghiêm trang, mấy người đó đều đã thành tinh, nếu như các anh quá nghiêm tang, có lẽ bọn họ vừa nhìn là có thể nhìn ra thân phận của các anh...” Tôi cố gắng thả chậm ngữ khí.

Cảnh sát võ trang không giống với những cảnh sát khác, chính khí trên người bọn họ cho dù mặc quần áo bình thường cũng rất khó để che giấu, nếu như bọn họ không thu bớt khí thế lại, tôi sợ bọn họ hoàn toàn không lừa được hai nhóm người Lưu Hàn Thu và William.

Sắp xếp xong chuyện ở đây, tôi cùng Lý Bình trở về cửa hàng bách hóa.

Không biết mấy người Lão Yên và Nha Tử lục đâu ra được một đống tài liệu dày cộp, đang ngồi đọc, thấy chúng tôi trở về thì bảo chúng tôi giúp đỡ, nói đống tài liệu này thật sự quá nhiều, người xuống mộ mỗi người nhớ một phần là được.

Đương nhiên, nhiệm vụ ghi nhớ này phần lớn vẫn giao cho Nha Tử, bởi vì bản lĩnh nhìn qua là không quên của anh ta thật sự không ai có thể so được.

Mấy người chúng tôi chỉ ghi nhớ những phần kiến thức chủ yếu, những kiến thức rời rạc trong thời gian ngắn không dễ nhớ, chúng tôi đều giao cho Nha Tử.

Nha Tử cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, anh ta gần như lướt qua nhanh như gió, sau khi Lão Yên hỏi hai câu hỏi bất kỳ, anh ta đều có thể đáp lại trôi chảy.

Lão Yên thở phào nói: “Như vậy là được rồi, chuẩn bị tối nay xuống mộ thôi.”

“Buổi tối?” Thẩm Kiến Quốc ở bên cạnh thấy dáng vẻ ghi nhớ tài liệu của chúng tôi đã ngạc nhiên tới ngây người, bây giờ lại nghe thấy chúng tôi tối nay sẽ xuống mộ, ông ấy trực tiếp hỏi ra khỏi miệng.

****5:

Lão Yên gật đầu nói: “Hai đồng chí kia xảy ra chuyện vào buổi tối, vì vậy chúng tôi đi vào buổi tối sẽ dễ phát hiện ra vấn đề hơn. Được rồi, ông không cần lo cho chúng tôi, người của đội khảo cổ đều tới rồi, ông sắp xếp mấy người đáng tin trông coi, những người còn lại thì trở về nghỉ ngơi đi.”

Sau khi Thẩm Kiến Quốc xác định nhiều lần rằng chúng tôi thật sự không cần giúp đỡ thì gật đầu, nói được, nếu các cậu có chuyện gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với chúng tôi, chuyện trên phương diện cơ quan có lẽ bọn tôi không giỏi, nhưng chuyện giám định chúng tôi vẫn có thể giúp đỡ.

Lão Yên cười ha ha, nói chuyện giám định không giúp đỡ đơn giản như vậy đâu, có lẽ phải dựa hết vào đội khảo cổ các ông giám định.

Vẻ mặt Thẩm Kiến Quốc vui mừng, sau đó sắp xếp năm người bao gồm cả mình và Lý Bình trông coi ở đây, còn những người khác của đội khảo cổ đều bị ông ấy sắp xếp đi tới khách sạn nghỉ ngơi.

Nhìn dáng vẻ ông ấy sắp xếp mọi người, tôi cũng biết được hẳn bình thường trong đội khảo cổ, ông ấy là một người nói một không nói hai, hành động sấm sền gió cuốn.

Lão Yên cũng không cho phép mấy người Thẩm Kiến Quốc đợi ở bếp sau, mà bảo bọn họ đợi trong tiệm tạp hóa, nói cho dù nghe thấy bất kỳ khác thường gì, nhưng trừ phi chúng tôi phát ra tín hiệu cầu cứu rõ ràng bọn họ mới có thể đi qua.

“Ý của ông là gì?” Thẩm Kiến Quốc có hơi khó hiểu, khi nghe thấy mấy chữ tín hiệu cầu cứu này, rõ ràng sắc mặt của ông ấy đã thay đổi.

Lão Yên vỗ vai ông ấy: “Cách thức khai quật cổ mộ của chúng tôi khác biệt, ông không cần lo cho chúng tôi.”

Thẩm Kiến Quốc mở miệng, cuối cùng vẫn không nói lời nào, đợi khi bếp sau chỉ còn chừa lại mấy người chúng tôi, sắc mặt của Lão Yên mới hoàn toàn trở nên nghiêm nghị.

“Trường An, cậu thấy thế nào?” Lão Yên quay đầu hỏi một câu.

Tôi chỉ xuống dưới đất, từ từ nói: “Tôi lại không tin là có quỷ quái quấy phá, chỉ sợ cơ quan này rất phức tạp!”