← Quay lại trang sách

Chương 1381 Áo Ngọc Hàn Thi

Tôi đè cảm giác ánh mắt kia mang lại cho tôi lại, lựa chọn phân tích lý trí.

Lão Yên sờ cằm, sau đó nhìn về phía cô Thu: “Tiểu Thu, sợ là lần này phải dựa vào cô rồi.”

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía Lão Yên, nếu nói tới cơ quan hẳn Nha Tử và giáo sư Hứa càng giỏi hơn mới đúng, sao ông ấy lại sắp xếp cho cô Thu?

Cô Thu cũng không từ chối, trực tiếp uống một ngụm rượu, nói được, xem tôi đây.

Lão Yên thấy tôi không hiểu, cười giải thích: “Bởi vì khi còn sống Lưu Khứ này cũng thích múa gậy múa thương, là vị có võ nghệ cao nhất trong các chư hầu vương! Tôi nghĩ cơ quan ông ấy tạo ra hẳn sẽ có quan hệ mật thiết với nguyên lý vũ khí, Tiểu Thu cô ấy giỏi nhất về mặt này.”

Thì ra là như vậy, xem ra xem tài liệu cả một buổi chiều cũng vẫn có tác dụng.

Chúng tôi lần lượt xuống dưới đường cống, nhìn những vật chôn theo đã được mấy người Thẩm Kiến Quốc xử lý ổn thỏa bên cạnh, sau đó ánh mắt đặt lên trên cửa sập phía sau cửa mộ.

Khe hở đó đã to hơn, to tới đã có thể đủ cho một người đi qua.

“Chính là cửa sập này?” Cô Thu sờ cách không, sau đó xoay đầu nhìn về phía tôi.

Tôi gật đầu nói đúng vậy, sau đó nói một lượt những thứ tôi đã nhìn thấy lúc trước ra, cô Thu nhíu mày, sau đó làm một hành động to gan… Cô ấy trực tiếp bước vào trong cửa mộ, đứng ở trước mặt cửa sập.

“Chị Thu!” Tôi hô lên một tiếng, bảo cô ấy đừng làm bừa, cô ấy lại quay đầu cười với tôi, bảo tôi chú ý động tĩnh của cửa sập, cô ấy sắp bắt đầu giải cơ quan.

Tôi ngạc nhiên nhìn về phía cô ấy, cô ấy đã bắt đầu.

Chỉ thấy cô ấy lấy một công cụ giống như cờ lê nhưng có khác biệt nhất định với cờ lê từ trong balo ra, sau đó bước một chân lên trên cửa sập.

Cửa sập này hơi hơi nghiêng đi, để cả người cô ấy có thể từ từ dựa lên trên.

“Trường An, Nha Tử.” Cô Thu gọi một tiếng, chúng tôi vội vàng đi lên trước hai bước, nghe cô ấy phân phó: “Bây giờ tôi bắt đầu gõ cửa, việc các cậu phải làm chính là nói cho tôi bất kỳ một biến hóa nhỏ bé nào khi gõ vào cửa sập này, hiểu không?”

Tôi và Nha Tử vội vàng đáp được, hai người phân chia phạm vi mắt nhìn, rồi bảo cô Thu bắt đầu.

Tay cô Thu giơ cờ lê lên, tai dán lên cửa sập, sau một phút cô ấy mới gõ xuống nơi đầu tiên, là một nơi có máu thịt dính ở bên trên.

Chỗ này chếch lên trên một chút, cô Thu phải giơ cao cánh tay mới có thể gõ tới, thân thể cô ấy nghiêng hơi quá, chúng tôi lo nếu như cô ấy ngã vào trong khe hở của cửa sập thì sẽ xảy ra chuyện, vì vậy cũng phân một phần ánh mắt cho cô ấy.

Ai biết cô Thu như mọc mắt ở sau lưng, bảo chúng tôi đừng đặt ánh mắt lên người cô ấy, chuyên tâm nhìn động tĩnh của cửa sập đi.

Giọng điệu của cô ấy nghiêm khắc, tôi lập tức thu ánh mắt đặt trên người cô ấy lại, nhìn về phía khu vực bản thân phụ trách.

Không có động tĩnh…

Bên Nha Tử cũng không phát ra tiếng gì, hẳn là cũng không có động tĩnh.

Cô Thu đợi mấy giây, tay hơi di chuyển về bên trái, lại gõ một cái vào một nơi khác của khe hở.

Rầm!

Theo một tiếng động vang lên, tôi thấy dường như khe hở của cửa sập hơi nhỏ hơn một chút, biên độ rất nhỏ, nhưng tôi không dám xem nhẹ, vẫn lập tức nói cho cô Thu. Nhưng mà đồng thời khi tôi mở miệng, Nha Tử cũng mở miệng, mà kết luận của anh ta lại là anh ta nhìn thấy hình như khe mở to hơn một chút.

Tôi và Nha Tử nhanh chóng nhìn nhau, không ai biết là kết luận của mình sai, hay là kết luận của đối phương sai.

Nhưng cô Thu lại không hề để ý kết luận khác nhau của chúng tôi, chỉ tỏ ý chúng tôi tiếp tục nhìn.

Tôi và Nha Tử không dám phân tâm nữa, tiếp tục nhìn chằm chằm vào phạm vi mình phụ trách.

Sau đó chuyện bất ngờ lại xảy ra, chúng tôi nếu không phải là không nhìn thấy động tĩnh gì, thì chính là động tĩnh nhìn thấy hoàn toàn tương phản.

Tôi và Nha Tử dều cảm thấy chuyện này kỳ lạ, Lão Yên phía sau chúng tôi cũng phát ra hơi thở bất an, nhưng cô Thu nằm bò bên trên lại bình tĩnh trước sau như một.

Khi tôi và Nha Tử lại có kết luận khác biệt một lần nữa, cô ấy mới từ từ trượt xuống từ cửa sập, xoay người định đi ra.

Nhưng vào đúng lúc này, dường như tôi nhìn thấy có thứ gì đó muốn bắt cô ấy lại, nhưng Nha Tử bên cạnh lại không có bất kỳ phản ứng nào… Lại xảy ra bất đồng một lần nữa!

“Cẩn thận!” Tôi hét lên một tiếng, lại thấy cô Thu không hoảng không vội ra dấu yên lặng với tôi, trên mặt cô mang theo nụ cười, tốc độ xoay người lại vô cùng nhanh. Cờ lê trong tay lập tức ra khỏi tay, chỉ nghe thấy đoang một tiếng, dường như đã đụng trúng cái gì, sau đó như bị kẹt lại.

Tôi bị tọa tới không dám có bất kỳ động tác gì, chỉ nhìn cô Thu, cho tới khi cô ấy xoay người đi ra hoàn hảo không chút tổn hại, tôi mới thở phào một hơi.

“Thế nào?” Tôi hỏi.

Cô Thu phủi tay: “Trò trẻ con, chỉ là má kẹp mà thôi.”

Má kẹp?

Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên thứ này, chỉ cảm thấy khó hiểu, chẳng qua nhìn dáng vẻ của cô Thu, dường như cô vô cùng quen thuộc với thứ này.

Nha Tử cũng ngây người, nói anh ta không biết có cơ quan gì gọi là má kẹp cả.