← Quay lại trang sách

Chương 1382 Áo Ngọc Hàn Thi

“Anh cũng không biết?” Tôi càng khó hiểu hơn, cơ quan ngay cả anh ta cũng không biết thì phải bàng môn bao nhiêu chứ?

Cô Thu lắc đầu, nói không phải là cơ quan.

Không phải cơ quan?

Tôi nhìn cửa sập trước mặt, đây không phải cơ quan thì có thể là cái gì?

Cô Thu cười nói: “Là một loại vũ khí, nói sâu hơn thì vốn là một loại ám khí, trước đây tôi cũng dùng, nhưng bây giờ chê thứ này quá lôi thôi nên không dùng nữa.”

Vũ khí?

Vũ khí lớn như này, lại còn có thể là một ám khí?

Cô Thu cười giải thích, nói đương nhiên là không to như vậy, vốn khi nghiên cứu ra, ám khí này chỉ to bằng nắm đấm, một khi đánh trúng người, theo động tác của người đó, ám khí sẽ kẹp chặt một một bộ phận của đối phương, đặc biệt khi trực tiếp kẹp trúng cổ của đối phương, như vậy sẽ bớt được rất nhiều chuyện.

“Lưu Khứ cũng rất dám nghĩ đấy, lại dám phóng to thứ này tới trình độ như này, đặt ở trước cửa mộ! Thứ này thì ngay cả bậc thầy cơ quan, sợ là cũng khó mà nghĩ tới còn có thứ như thế.” Cô Thu không khỏi khen ngợi nói.

Cô nói ám khí này còn đã qua cải biến, ít nhất quỷ quái bắt người trong miệng mấy người Thẩm Kiến Quốc là Lưu Khứ thêm vào sau.

“Rốt cuộc đó là cái gì?” Tôi nhìn cửa sập nói.

Cô Thu duỗi tay chỉ ra phía sau cửa sập nói: “Vừa rồi cờ lê của tôi đã giữ nó lại, không bằng chúng ta đi qua xem thử?”

****6:

Lời này của cô ấy làm da đầu tôi tê dại, máu thịt trên cửa sập này vẫn còn đó, ai dám tùy tiện bước lên chứ?

“Mọi người ở chỗ này đợi tôi.” Tôi nhìn về phía những người còn lại, sau đó khoác túi đeo dẫn đầu đi về phía cửa sập.

Cô Thu sẽ không lấy tính mạng của chúng tôi ra nói đùa, vì vậy cô ấy nói đã giữ chặt được nó vậy nhất định là đã giữ chặt rồi. Nhưng tôi lại không dám bảo tất cả mọi người đều đi qua, lỡ đâu xảy ra biến cố gì, cái lỗ nhỏ như vậy sợ là chúng tôi lui cũng không lui ra được.

Tôi cầm đèn pin, nhịn sự khó chịu với máu thịt lại, trực tiếp chui vào trong cửa sập.

Độ mở của cửa sập này vừa đủ để người béo nhất trong mấy người chúng tôi đi qua, nếu không phải bởi vì tôi tận mắt thấy cửa sập được cô Thu mở ra, tôi thật sự nghi ngờ sau cái này thật sự có một thứ đang điều khiển.

Ánh sáng của đèn pin chiếu tới phía sau cửa sập, tôi chỉ cảm thấy khó mà tưởng tượng được… Chính thứ quỷ quái này đã lấy đi hai mạng người của đội khảo cổ?

Một người giả xuất hiện trước mặt tôi.

Nó được làm từ gỗ, tay nó dùng cơ quan nối liền với cửa sập, chỉ cần cửa sập vừa động, nó sẽ từ từ duỗi cái tay làm từ gỗ ra, rồi bắt lấy người rơi vào bên trong, sau đó từ từ kéo người vào bên trong, cửa sập cũng sẽ theo đó mà từ từ đóng lại.

Chẳng trách Thẩm Kiến Quốc không kéo được, cửa sập này được làm từ gỗ vừa dày vừa nặng, người bị ép ở bên trong sẽ không nhanh chóng chết đi, chỉ sẽ từ từ bị ép chết, trước khi chết sẽ vùng vẫy không ngừng.

Không đúng, thi thể của bọn họ đâu?

Theo như thiết kế của cửa sập này, hẳn cũng chỉ có thể kẹp tới eo của bọn họ, người sẽ bị chia thành hai nửa, hiện trường trừ máu thịt ra, hoàn toàn không nhìn thấy thi thể, khi Thẩm Kiến Quốc miêu tả cũng không nhắc tới bất kỳ chi tiết liên quan tới thi thể nào, điều này làm tôi không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Lão Yên, ông đi lên hỏi thử giáo sư Thẩm.” Tôi lập tức hô về phía Lão Yên.

Đây không phải là một chuyện nhỏ, nếu như có sai lầm gì, cơ quan được giải rồi chúng tôi cũng có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Lão Yên lập tức leo lên, sau khoảng mười phút thì sầm mặt đi xuống.

Tôi nhíu mày hỏi ông ấy xảy ra chuyện gì, ông ấy chỉ lắc đầu: “Thi thể bị bọn họ lấy đi rồi, nói là đã hỏa thiêu.”

Tôi chỉ cảm thấy không đúng, sao lại hỏa thiêu?

Nhìn dáng vẻ của bọn họ hiển nhiên là rất sợ cái chết thảm của hai người kia, sao lại lựa chọn hỏa thiêu chứ?

Nếu như tôi ở trong trạng thái đó của bọn họ, đoán chừng tránh thi thể còn không kịp.

Tôi nhìn về phía Lão Yên, hỏi ông ấy có phải là Thẩm Kiến Quốc còn có chuyện gì giấu chúng tôi không?

“Haizz! Ông ấy không chịu nói, chỉ nói là không có ảnh hưởng gì tới nhiệm vụ của chúng ta, tôi cũng không tiện cưỡng ép bức bách ông ấy, trạng thái tinh thần của ông ấy quả thật không tốt.” Lão Yên thở dài.

Tôi đè nghi hoặc trong lòng lại, lui về phía sau nhường đường, để mọi người đều cẩn thận đi qua cửa sập, cơ quan như này thật sự cực kỳ làm người ta cảm thấy đáng sợ.

Tôi tin nhất định Thẩm Kiến Quốc đã thăm dò rồi, rồi mới sẽ để hai đồng chí kia đi vào. Nhưng mà thứ này, anh không đi vào, nó sẽ không động, cho dù duỗi một cánh tay vào cũng vô dụng, vì vậy hai đồng chí kia cũng không thể tính là bị Thẩm Kiến Quốc hại chết.

Chẳng qua sau khi hai người đó chết, một loạt hành vi của nhóm người Thẩm Kiến Quốc thật sự có hơi khác thường.

“Cơ quan này thật là…” Lão Yên nhìn một cái, cũng không biết nên nói cái gì, bởi vì phá giải rồi sẽ phát hiện cơ quan này chẳng có gì cả, nhưng trước khi bị phá giải, cơ quan này lại làm người ta tê dại cả da đầu.

“Tiếp tục đi về phía trước đi.” Tôi lại nhìn cơ quan một cái, công cụ giống như cờ lê cô Thu ném ra kẹp đúng vào vị trí di chuyển của nó, lệch một xíu cũng không được, tôi không khỏi đánh giá cô ấy cao thêm mấy phần.