← Quay lại trang sách

Chương 1383 Áo Ngọc Hàn Thi

Cô Thu là người cuối cùng leo vào, cô ấy thu cờ lê lại, tay của người giả lập tức rút vào, sau đó cửa sập từ từ khép lại… làm tôi nhìn mà rợn cả tóc gáy.

Hai người kia đã chết như vậy sao?

Nếu như là tôi, tôi tình nguyện bị một súng bắn chết cũng không muốn chịu tội như này, chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy rợn người, chứ càng đừng nói là sống sờ sờ mà bị tấm gỗ kẹp chết.

Chẳng trách mấy người Thẩm Kiến Quốc sẽ mơ thấy ác mộng, chẳng trách bọn họ sẽ biến người giả phía sau thành ác quỷ trong tưởng tượng của mình… Bởi vì cảnh tượng đó thậm chí còn kinh khủng hơn cả ác quỷ!

Tôi vội vàng quay đầu lại không xem nữa, bởi vì càng xem trong lòng càng hoảng sợ, cứ cảm thấy hồn phách của hai người đó đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào chúng tôi, oán khí quẩn quanh không ngừng.

Phía trước là một con đường được xây dựng vô cùng lộng lẫy, vách tường màu vàng hai bên không biết là mạ vàng hay là dùng đồng thau, nhưng mà nhìn dáng vẻ không phai màu đó, hẳn không phải là đồng.

Cái Lưu Khứ không thiếu nhất chính là vàng bạc châu báu, vậy nên đương nhiên con đường này có thể xây tốt bao nhiêu thì sẽ xây tốt bấy nhiêu.

“Thật là khí thế mà!” Nha Tử cảm khái một tiếng, nói anh ta đã thấy không ít cổ mộ nguy nga lộng lẫy, nhưng theo thời gian, rất nhiều trong chúng nó đã mất đi dáng vẻ vốn có, chúng tôi nhìn vào cũng chỉ giống như đang đi tham quan di tích cổ, nhưng lần này chúng tôi lại không có cảm giác như vậy, thậm chí còn cảm thấy ngôi mộ này mới chỉ được dây dựng.

Cô Thu gật đầu đồng ý với lời của Nha Tử, nhưng cô ấy nói không chỉ có khí thế, mà còn có bản lĩnh của người xây mộ bên trong.

Muốn trải qua ngàn năm vẫn giữ gìn được dáng vẻ ban đầu, cái phải chống lại không chỉ là oxy hóa của bản thân kim loại, mà còn có môi trường khí hậu bên ngoài, thiếu mất một cái, vậy hôm nay cái chúng tôi nhìn thấy không phải là đường mộ đầy đồng thau, mà là một đường mộ đã đen thành sắt.

“Tâm tư Lưu Khứ xảo quyệt, mọi người đều đừng lơ là!”

Tôi nhắc nhở một câu, cho dù đường mộ này đúc thành như thế nào, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là an toàn của chúng tôi.

Mặc dù cơ quan vừa rồi được cô Thu phá giải một cách dễ dàng, nhưng tôi cũng biết nó không hề bình thường. Cái cơ quan cần không phải là tinh xảo bao nhiêu, mà càng là cơ quan làm người ta không tưởng tượng tới được sẽ càng là cơ quan tốt, nếu như không có cô Thu, còn không biết mấy người chúng tôi có thể phá giải cơ quan này hay không.

Tôi đi ở trước tiên, sau khi đi khoảng năm mét thì đột nhiên dừng lại, sau đó lấy một viên đá từ trong balo ra ném qua.

Viên đá này vừa rồi tôi đã nhặt ở cửa mộ, không to, nhưng vô cùng hữu hiệu với loại cơ quan trong mộ này.

Viên đá lăn trên mặt đất, bức tường hai bên vang lên tiếng động, trên vách tường vàng rực rỡ xuất hiện chi chít những cái lỗ, mũi tên bay ra từ bên trong, tất cả đều bắn về phía viên đá.

“Thế này nếu như người đi trước là chúng ta…”

“Cẩn thận!”

Nha Tử còn chưa cảm khái xong, tôi đã nhìn thấy có môt mũi tên bay tới từ đầu bên kia của con đường, tốc độ cực nhanh, lực lớn tới mức làm tôi cảm thấy kinh hãi.

Chúng tôi lập tức nhào về hai bên, đồng thời ra dấu phòng bị.

Tất cả mọi người đều đứng sát vào vách tường, thở cũng không dám thở mạnh.

Mũi tiên sượt qua vị trí vừa rồi chúng tôi đứng, “keng” một tiếng, ghim lên cửa mộ ở sau lưng chúng tôi.

Với lực đạo như vậy, nếu vừa rồi người đứng ở chỗ đó là chúng tôi, đoán chừng mũi tên này có thể xuyên thủng tất cả chúng tôi.

“Thứ quái quỷ này bắn ra từ chỗ nào vậy?”

Sắc mặt Toàn Địa Thử thay đổi, bởi vì phía trước của chúng tôi không hề có vật cản, cũng có nghĩa là không có nơi mũi tên này có thể ẩn giấu.

Tôi lắc đầu, nói tám mươi phần trăm là tới từ chỗ xa, nhưng nhìn lực đạo này sợ rằng cơ quan ở nơi đó không hề đơn giản.

Cô Thu lại uống một ngụm rượu, sau đó móc một quả cau ra cho vào trong miệng nhai, nói không sợ, bất kể là cơ quan gì, có cô ấy và Nha Tử ở đây, đều có thể giải quyết được.

“Đúng không, Nha Tử?” Nói xong cô ấy quay đầu nhìn về phía Nha Tử.

Nha Tử che phần bụng lắc đầu: “Không được không được, lần này tôi là người bị thương, nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì sẽ không ra tay đâu.”

Cô Thu khinh bỉ nói: “Cậu ấn sai vị trí bị thương rồi à?”

Chỗ Nha Tử bị thương là phần ngực, anh ta che như này làm mọi người không khỏi ôm bụng cười to. Nhưng mà chúng tôi cũng biết lời của anh ta là thật, quả thật anh ta đã trực tiếp theo chúng tôi tới nhiệm vụ lần này dưới tình huống bị thương chưa được dưỡng khỏe.

Ban đầu tôi rất không hiểu, nếu như bị thương anh ta có thể ở lại Yến Kinh, không biết tại sao Lão Yên lại muốn dẫn theo anh ta? Nhưng sau đó tôi cũng nghĩ ra, tất cả chúng tôi đều không ở Yến Kinh, để một mình anh ta ở lại, sợ là sẽ xảy ra chuyện.

Mặc dù anh ta yên tĩnh, nhưng có lúc cũng không chịu nổi khiêu khích, một khi mấy người Lưu Hàn Thu muốn làm gì với anh ta, với tính cách này của anh ta thật sự sẽ vô cùng chịu thiệt.