← Quay lại trang sách

Chương 1384 Áo Ngọc Hàn Thi

Vì vậy cô Thu cũng chỉ là nói thế, nghe được lời của anh ta thì xua tay, nói được rồi được rồi, cậu đi sau chị đây nhìn đi, đảm bảo sẽ nuôi cậu trắng trẻo mập mạp, đợi trở về Yến Kinh, còn có người đang đợi đấy.

Mặt Nha Tử đỏ lên, tôi nhìn anh ta mà không khỏi nghĩ tới Hầu Chanh Chanh trong bệnh viện, đoán chừng lần này anh ta đi Hầu Chanh Chanh cũng không đồng ý.

Nhưng Hầu Chanh Chanh cũng biết, đây là sứ mệnh của chúng tôi, không thể ngăn cản.

“Đi thôi!” Mắt thấy mũi tên đã tiêu hao hết, tôi xua tay cắt ngang câu chuyện của bọn họ, bảo mọi người lại tiếp tục lên đường.

****7:

Thật ra đường mộ không dài, đi khoảng hai mươi mét chúng tôi đã tới một cánh cửa mộ khác… Trên đỉnh cửa mộ có một cái động đen sâu, nhìn qua thì bên trong chính là nơi đặt mũi tên.

Mũi tên vừa rồi suýt nữa đã lấy mạng của chúng tôi, chính là được phóng ra từ đây.

Mà sở dĩ vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy, là bởi vì cửa mộ này được làm từ gương, mặt chính của kính Tây Dương phản chiếu đường chúng tôi đi trong đó, nhìn từ nơi xa, con đường này giống như không hề có điểm cuối.

“Kính tây dương?” Giáo sư Hứa mở to hai mắt, nói không thể nào, theo lý mà nói, hẳn thời Tây Hán còn chưa có kính Tây Dương nhập vào Trung Quốc mới đúng.

Nha Tử lại lắc đầu nói: “Cũng chưa chắc, trong lịch sử Trung Quốc có quá nhiều bí mật chúng ta không biết, thời kỳ Chiến Quốc còn từng khai quật được một cốc thủy tinh, chưa hẳn người khi đó không nghiên cứu ra được kính.”

Giáo sư Hứa thở dài, nói sợ là đến hết đời cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra bao nhiêu chuyện ở trên mảnh đất này.

Tôi không tham dự vào cuộc trò chuyện của bọn họ, bởi vì tôi đã bị mặt kính Tây Dương này thu hút toàn bộ lực chú ý.

Mặt kính bóng loáng như này, đừng nói là ở thời Tây Hán, cho dù là bây giờ cũng không thấy có bao nhiêu người dùng, hơn nữa mặt kính này to như vậy, nhưng lại không phải là ghép lại, giống như là một chỉnh thể, chỉ dựa vào kỹ thuật này thôi cũng đã cực kỳ hiếm thấy.

Tây Hán khi đó thật sự sẽ có một mặt kính như này sao?

Tôi có chút tò mò, nhưng mặt kính này dựng ở đây tôi lại không thể không tin, tấm kính hoàn mỹ như này đã thật sự xuất hiện ở thời Tây Hán.

Khuôn mặt của tất cả chúng tôi đều chiếu ở bên trong mặt kính Tây Dương này, có cô Thu đang thờ ơ dửng dưng, giáo sư Hứa và Nha Tử đang tìm tòi nghiên cứu, Lão Yên và Toàn Địa Thử mặt không biến sắc… còn có một người…

Là ai?

Tôi nhìn bóng đen ở trong góc, một luồng khí lạnh xông thẳng từ bàn chân lên trên đỉnh đầu.

Nhưng mà tôi không dám động, bởi vì bóng đen đó ở ngay bên cạnh Toàn Địa Thử, tôi cũng không biết Toàn Địa Thử có nhìn thấy hay không, nhưng tôi không thể trực tiếp nhắc nhở.

Làm thế nào đây?

Chúng tôi đều đối mặt với gương, nếu như tôi có bất kỳ động tác gì, nhất định người này sẽ có thể nhìn thấy.

Không, thứ này chưa chắc đã là người.

Bởi vì vừa rồi khi đi vào từ cửa mộ, tôi mở to mắt nhìn từng người bọn họ đi vào, sau khi bọn họ đi vào, cửa mộ đã đóng lại, khi đó tôi còn cảm khái về cái chết của hai nhân viên đội khảo cổ kia, vì vậy không thể nào có người khác đi vào được.

Như vậy rốt cuộc “bóng người” này là thứ gì rất đáng giá để nghiên cứu.

Tôi hơi động tay phải, gõ ba cái ở bên người, sau đó cong ngón trỏ cùng ngón giữa, lại gõ hai cái ở bên người.

Đây là ám hiệu của chúng tôi, hi vọng Toàn Địa Thử có thể nhìn thấy!

Sau khi làm xong tôi từ từ chờ đợi, nếu Toàn Địa Thử nhìn thấy, như vậy sau một phút nhất định ông ấy sẽ đáp lại, nếu như trong một phút vẫn không đáp lại, như vậy chứng minh ông ấy không nhìn thấy hoặc là không thể đáp lại.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi nhìn kính Tây Dương, cô Thu vẫn đang hồn vía trên mây, hoàn toàn không để ý tới việc ở đây xuất hiện thêm một thứ không nên xuất hiện. Giáo sư Hứa và Nha Tử vô cùng có hứng thú với kính Tây Dương, bọn họ gần như đã nằm bò lên trên mặt kính, lấy góc độ của bọn họ không thể nào không nhìn thấy bóng người đó.

Nhưng sắc mặt của bọn họ không có chút biến hóa nào.

Lão Yên yên lặng nhìn Toàn Địa Thử, hẳn ánh mắt của ông ấy đang đối diện với “bóng người” đó, nhưng mà ông ấy cũng không làm cái gì.

Kỳ lạ nhất vẫn là vẻ mặt của Toàn Địa Thử, ông ấy lại đang cười.

Nụ cười này rất kỳ quái, Toàn Địa Thử rất ít khi nở nụ cười như này, nụ cười của ông ấy đều mang theo một chút cơ trí, giống như là một lão cáo già thông minh, hoặc nói là một chú chuột đang ẩn trong bóng tối chờ cơ hội ra tay, nhưng bây giờ nụ cười này của ông ấy làm tôi nghĩ tới loại cười qua loa lấy lệ.

Không đúng!

Trong lòng tôi thầm đếm đến sáu mươi giây, liền biết tất cả đều không đúng, trạng thái của tất cả mọi người đều không đúng.

Thời gian dài như vậy không có một ai nói chuyện, thậm chí bọn họ còn hoàn toàn không hề động đậy.

Tôi đột nhiên xoay người, cười nói: “Tiền bối, ngài có thể tới xem thử, cửa mộ này nên mở như thế nào không?”

Cùng lúc đó, Toản Địa Thử động đậy, toàn thân ông ấy bổ nhào về phía trước, Lão Yên như đã tính toán từ trước mà đón lấy ông ấy, cô Thu vừa rồi còn đang hồn vía lên mây không biết từ lúc nào đã chạy tới vị trí vừa rồi Toàn Địa Thử đứng, phi đao trong tay quăng về phía “bóng người” kia.