← Quay lại trang sách

Chương 1385 Áo Ngọc Hàn Thi

Quả nhiên, tất cả bọn họ đều phát hiện ra “bóng người”, nhưng mà tất cả mọi người đều lựa chọn bình tĩnh thản nhiên, câu nói kia của tôi trở thành điểm đột phá của bọn họ.

“Là cái gì vậy?” Tôi vừa thấy hình như cô Thu đã đánh trúng, thì vội vàng chạy hai bước qua, đèn pin lập tức chiếu về nơi “bóng người” kia đứng.

Một chiếc phi đao lẻ loi nằm trên mặt đất, còn lại không có cái gì cả.

Đã xảy ra chuyện gì?

Thông qua biểu hiện của mọi người, tôi biết bọn họ đều phát hiện ra “bóng người” này, nhưng giờ sao lại không còn nữa?

Tôi nhìn cô Thu, cô ấy lắc đầu với tôi, tỏ ý cô ấy cũng không biết, ý là nói vừa rồi cô ấy đã thật sự đánh trúng nó.

Tôi đi tới nơi “bóng người” vừa đứng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mặt kính Tây Dương… Bản thân tôi trong mặt kính nhìn có vẻ rất bình thường, trừ cách hơi xa một chút, hiện ra hơi đen một chút thì không có bất kỳ vấn đề nào khác.

Rốt cuộc chuyện này là sao đây?

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi, nhưng không có ai lập tức nói chuyện, đương nhiên tôi cũng mặt không đổi sắc, chỉ quét mắt mình xung quanh, nhìn lại con đường đi vừa rồi của chúng tôi, xác định không nhìn thấy bất kỳ vật gì khác.

Khoảng khắc vừa rồi tôi thật sự không nhìn thấy có thứ gì rời đi, cũng có nghĩ là “bóng người” đó sẽ không chạy mất.

Qua khoảng hai phút, tôi thở ra một hơi, nói: “Tiền bối, vừa rồi ngài có thể cảm nhận được đó là cái gì không?”

Toản Địa Thử nhìn tôi một cái, sắc mặt hơi trắng nhợt, một lúc lâu sau mới nói ông ấy không biết, nhưng có thể cảm thấy sau lưng có thứ đang đứng, hơn nữa thứ này muốn mạng của ông ấy.

Vì vậy nụ cười vừa rồi của ông ấy mới như vậy, đây là chuyện ông ấy đã nói với Lão Yên, một khi nụ cười của ông ấy không bình thường, chứng minh là ông ấy cần giúp đỡ.

Thì ra là như vậy…

Nhưng ám hiệu này cũng chỉ có người cực kỳ quen thuộc mới có thể biết được, bởi vì nụ cười vừa rồi, chúng tôi nhìn có thể thấy không đúng, nhưng nếu những người khác nhìn thấy, sẽ chỉ cảm thấy thật ra vẫn là nụ cười rất bình thường.

Tôi gật đầu, hiểu được ý của ông ấy, vừa rồi khi tôi nhìn thấy “bóng người”, cũng có một cảm giác áp bách vô cùng mãnh liệt, thuộc về loại cho dù không biết đây là cái gì, cũng có thể cảm nhận được nguy hiểm.

Nhưng mà chúng tôi phối hợp nhiều người như vậy, lại không có một ai nhìn rõ thứ này đã đi đâu?

Huống chi trong con đường này thật sự không có đường khác có thể đi, “bóng người” không chạy theo đường chúng tôi tới, vậy thì là đi về phía trước, nhưng mà phía trước là cửa mộ kính Tây Dương ngăn chặn…

“Nó đi vào rồi!” Sắc mặt của Nha Tử mang theo chút kỳ dị.

Vừa rồi khi chúng tôi đều động, anh ta và giáo sư Hứa vẫn dán trên mặt kính Tây Dương, đây là bởi vì khoảng cách của bọn họ xa, tùy tiện hành động cũng không cần thiết.

Câu này của anh ta làm tôi rợn cả tóc gáy, ngước mắt nhìn về phía anh ta, thì nhìn thấy anh ta gõ lên kính Tây Dương, nói vừa rồi anh ta cảm nhận được kính hơi rung một chút, giống như có cái gì đó chui vào trong.

Tôi lắc đầu, bảo anh ta đừng nói bừa.

Nha Tử cười ha ha hai tiếng, tay gõ lên mặt kính, giọng nói trầm nhỏ chui vào tai chúng tôi: “Nói bừa? Vạn vật đều có linh hồn, có lẽ mặt kính này cũng có linh tính rồi thì sao?”

Sắc mặt Lão Yên và giáo sư Hứa đều thay đổi, ai cũng biết cách nói này vô cùng hoang đường, nhưng ai cũng cảm thấy dường như trong cái hoang đường này vẫn có chút đạo lý.

Tôi xua tay, nói nếu đã như vậy, vậy chúng ta phá mở cánh cửa mộ này, mặc kệ “bóng người” đó là cái gì, một khi cửa mở, nó sẽ không còn chỗ để che thân!

****8:

Lão Yên đồng ý với cách làm của tôi, nhưng Nha Tử lại lắc đầu, nói không gấp, không gấp, mặt kính tốt như này, dù thế nào cũng phải thưởng thức một phen đã mới được.

Có ý gì?

Tôi nhìn dáng vẻ của Nha Tử, sau đó lập tức nghĩ tới một loại khả năng… Nếu như muốn mở cửa mộ này ra, thì phải đập vỡ mặt kính Tây Dương trước mắt này.

Rất nhiều lúc trộm mộ đều sẽ bại bởi lòng tham, nếu như là kẻ trộm mộ, mang một mặt kính Tây Dương này ra ngoài cũng tính là không uổng công chuyến này, vì vậy đoán chừng sẽ không nỡ đập vỡ kính Tây Dương.

Tôi móc ra một cái búa từ trong balo, bảo Nha Tử nhường đường.

“Cậu thật sự nỡ làm à?” Nha Tử trêu đùa nói.

Tôi liếc anh ta một cái: “Sao hả, tôi không nỡ gõ, anh nỡ à?”

Nha Tử thức thời không nói thêm gì nữa, mà tránh khỏi mặt kính Tây Dương, dáng vẻ để mặc cho tôi gõ.

Tôi ước lượng sức nặng của cây búa, sau đó đặt toàn bộ ánh mắt lên trên mặt kính, tay từ từ vung lên, đập mạnh lên mặt kính.

Rắc!

Theo sau âm thanh này, mặt kính xuất hiện những vết nứt vô cùng rõ ràng, tôi gõ ở cùng chỗ đó thêm mấy lần, vết nứt càng ngày càng sâu, cuối cùng, rốt cuộc nghe thấy tiếng toàn bộ mặt kính vỡ vụn.

Phía sau mặt kính là một cánh cửa màu nhạt giống như cửa nhà bình thường.

Cánh cửa này làm tôi nhìn mà da đầu tê dại, bởi vì bên trên có một người đang nằm bò… không, nói chính xác thì là có một tấm da người đang dán ở trên đó!