Chương 1386 Áo Ngọc Hàn Thi
Tôi có thể xác định đây là da người thật, thứ vừa nhìn vào đã làm máu toàn thân người ta đều lạnh buốt như này không thể nào là giả được.
“Vừa rồi… là thứ này?” Cô Thu nhíu mày.
Nha Tử hi hi ha ha nói: “Cái này không nói được, nói không chừng thật sự là ác quỷ trên tấm da người đấy.”
Tôi lại không cho là như vậy, đây đúng là một tấm da người, nhưng da người không thể nào chạy ra.
“Các người đừng gây rối thêm nữa!” Tôi nhíu mày, lúc này nói càng nhiều sẽ càng dễ dẫn tới khủng hoảng.
Mặc dù mấy người chúng tôi đã trải qua trăm trận, không để ý chút khủng hoảng này, nhưng có lúc khủng hoảng sẽ ảnh hưởng tới phán đoán.
Nha Tử vẫn hi hi ha ha, tôi trực tiếp trừng anh ta một cái, bảo anh ta bảo vệ tốt cho giáo sư Hứa, sau đó thì ngồi xổm xuống bên cạnh tấm da người.
Nhìn kích cỡ của tấm da người này, chiều cao của người chết không vượt quá một mét bảy, nếu như là đàn ông, vậy thân hình này được tính là rất nhỏ, nếu như là phụ nữ... Như vậy xem ra hẳn là một người thân hình khá vừa vặn.
Tôi càng nghiên cứu càng cảm thấy toàn thân lạnh toát, tấm da người này là lột xuống khi người đó còn sống, từ độ đặc máu thịt dính trên da là có thể nhìn ra, nếu như chết xong mới lột, máu thịt sẽ rất ít, bởi vì sau khi chết một khoảng thời gian, da và máu thịt sẽ từ từ chia tách, chỉ có lột da khi còn sống mới có hiệu quả như thế này.
“Đây là đe dọa!” Giáo sư Hứa nhỏ giọng nói.
Mặc dù giọng của ông ấy rất nhỏ, nhưng cảm xúc bên trong lại vô cùng rõ ràng, mang theo sự đau buồn và một chút căm phẫn.
Tôi hỏi ông ấy là đe dọa cái gì, giáo sư Hứa thở dài nói: “Đe dọa quỷ quái, còn có cả trộm mộ.”
Quỷ quái?
Đe dọa trộm mộ thì tôi còn có thể hiểu được, nhưng mà đe dọa quỷ quái.
Giáo sư Hứa gật đầu, nói Tây Hán có một loại phong tục, là lột da người sống xuống, dán lên trên cửa mộ để đe dọa quỷ quái, bởi vì quỷ quái cũng có thể sẽ tu hú chiếm tổ, cướp lấy quyền cư trú cổ mộ.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy loại cách nói này, vì vậy có chút tò mò.
Giáo sư Hứa lắc đầu, nói thật ra loại phong tục này không được thi hành nhiều, vì vậy ông ấy cũng chưa từng thấy, dù sao lột da người sống quá mức tàn nhẫn, tục ngữ nói người sắp chết nói lời tốt lành, chủ nhân xây dựng lăng mộ cũng sẽ không muốn trong lăng mộ của mình có quá nhiều thứ máu tanh.
Tôi nghe lời giải thích của ông ấy, lập tức có hứng thú với chuyện da người sống này, tôi tìm hai cái bao tay đeo lên, sau đó sờ nhẹ lên da người.
Bởi vì có vải ngăn cách, cảm xúc không quá rõ ràng, nhưng tôi lại rùng mình một cái, giống như đã sờ vào một khối băng lạnh lẽo.
Theo lý mà nói trong huyệt mộ sẽ hơi lạnh, nhưng không đến nỗi sẽ lạnh như thế này.
“Cái này… Giáo sư Hứa, ông tới xem xem.” Tôi quay đầu nhìn về phía giáo sư Hứa.
Da người bị tôi sờ hơi phồng lên một chút, tôi đột nhiên phát hiện ra dường như bên trong có thứ gì đó đang động.
“Chờ một chút!”
Giáo sư Hứa đang định đi qua, sắc mặt tôi đột nhiên thay đổi, ấn thẳng ông ấy xuống đất, sau đó hét to một câu: “Mọi người nằm xuống!”
Sau đó chính là tiếng vỗ cánh vo ve vo ve tấn công tới từ phía sau chúng tôi, ngay sau đó dường như có thứ gì đó đâm rách sau lưng tôi.
Cảm giác đau đớn nóng bỏng truyền tới từ sau lưng, tôi a một tiếng. Giáo sư Hứa hỏi tôi làm sao vậy, tôi vội vàng xua tay, không nói gì cả, bởi vì cảm giác đau nóng làm tôi không nói nên lời, nhưng để không làm giáo sư Hứa lo lắng, tôi vẫn cố gắng khống chế sắc mặt của mình không trở nên quá xấu.
Tôi cũng không biết những người khác làm sao rồi, nhưng tôi không dám quay đầu, bởi vì tiếng vỗ cánh vù vù kia vẫn còn đang tiếp tục, chúng tôi không dám chạy. Nếu như tôi đoán không sai, đây là một loại sinh vật tương tự như côn trùng bay, một khi chúng tôi chạy, rất có khả năng sẽ gặp phải vây đánh của nhóm sinh vật này.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng Lão Yên và Toàn Địa Thử hừ nhẹ, còn có tiếng mắng nhỏ của Nha Tử, thậm chí có mấy lần cô Thu muốn nhảy lên nhưng bị Lão Yên ấn lại.
Tôi từ từ xoay người, nhưng động tác ngẩng đầu lên lại vô cùng chậm, chỉ thấy tấm da người kia đã xuất hiện vô vàn cái lỗ, toàn bộ những vật thể không rõ bay ra từ bên trong nổ tung bên trên chúng tôi, nổ ra từng cái bọc nước nhỏ trên người chúng tôi, tôi đau tới xé gan xé ruột.
Còn may, giáo sư Hứa được tôi bảo vệ ở trong ngực lại không xuất hiện vấn đề gì.
Nha Tử vội vàng nhìn về phía tôi, nói may mà có tôi che trở, nếu không đau đớn như vậy sợ là giáo sư Hứa sẽ không chịu nổi.
Tôi lắc đầu, loại tình huống khi đó nhất định tôi phải làm như vậy, nhiệm vụ lần trước giáo sư Hứa bị đạn bắn, sau đó lại bị đội khảo cổ Yến Kinh gián tiếp hại một lần, vết thương của ông ấy chưa khôi phục được bao nhiêu.
Lại cộng thêm thể chất của ông ấy vốn không thể so được với chúng tôi, sở dĩ lần này ông ấy tới, một là để yểm trợ Côn Bố, hai hẳn cũng là vì “Áo liệm ngọc hàn thi”. Trình độ hiếm thấy của thứ này không phải là bình thường, sau này đợi ông ấy vào đội khảo cổ, cơ hội như này lại càng ít đi không ít, vì vậy nhất định phải nhân cơ hội này tranh thủ tới xem thử, tôi cũng có thể hiểu được.