Chương 1387 Áo Ngọc Hàn Thi
Vì vậy ông ấy không thể xảy ra chuyện, nếu như ông ấy xảy ra chuyện, tôi sợ Nha Tử sẽ phát điên, đến lúc đó đoán chừng 701 và đội khảo cổ Yến Kinh thật sự sẽ là kẻ thù không chết không ngừng.
Tôi nhìn tấm da người, sau đó nhìn về phía giáo sư Hứa dò hỏi, nhưng ông ấy chỉ lắc đầu, mày nhíu thật chặt.
Nha Tử cũng nói anh ta không biết đây là cái gì, nuôi côn trùng trong da người, còn là loại sâu nổ tan như này, thật sự khó mà tưởng tượng nổi!
Bởi vì côn trùng như này ở bên trong da đã mất đi năng lực hô hấp, hoàn toàn không thể có đường sống.
Lão Yên nhìn tôi một cái, hỏi tôi có ý kiến gì không, tôi lắc đầu, nói chưa từng gặp, chẳng qua tổ tiên đã từng gặp được chuyện tương tự như này.
“Hửm?” Lão Yên tỏ ý tôi nói đi.
Tôi hơi chải chuốt lại mạch suy nghĩ, thật ra trong “Tinh Quan Yếu Quyết” có nhắc tới một ít, nhưng tiếc nuối duy nhất là tổ tông không ghi chép lại đặc thù dáng vẻ của thứ này, nếu không tôi còn có thể tham khảo một chút.
Nhưng mà bọn họ gặp phải là một loại côn trùng nấp bên trong lớp vỏ lá cây, những chiếc lá cây này nhìn y hệt như những chiếc lá bình thường, nhưng thật ra bên dưới lớp vỏ ngoài đều là côn trùng, một khi cảm nhận được uy hiếp, chúng nó sẽ lao ra từ trong vỏ lá, lấy mạng đổi mạng với kẻ địch.
Lão Yên nhìn tấm da người trước mặt, nói hẳn hai loại côn trùng này giống nhau…
“Thằng cháu trai Lưu Khứ này cũng quá độc ác!” Tôi nhìn ông ấy, không biết nên nói thế nào, bởi vì thứ này nhất định phải ở trong cơ thể vật sống mới được, lá cây cũng phải là sống, cho nên nhất định những con trùng này phải được nuôi vào da lúc người kia còn sống.
Lão Yên thầm than một tiếng, nói Lưu Khứ cực kỳ tàn nhẫn, ông ấy có thể vì không hài lòng với quần áo trang sức của thị thiếp mà phạt gậy, chứ càng huống chi là đối xử với những người làm này?
Tôi thở dài một hơi, càng ngày càng cảm thấy chế độ hoàng quyền tối cao ở cổ đại thật sự không coi mạng người là cái gì. Lưu Khứ còn chỉ là một chư hầu vương nho nhỏ, nhưng ông ấy vẫn ngự trị bên trên người dân, đừng nói là dùng da người, tôi đoán rằng nếu như ông ấy chịu dụ dỗ, sợ là có người sẽ đưa cả vợ con già trẻ lên cho ông ấy dùng.
Mạng người khi đó thật sự như cỏ rác…
Tôi cảm thán một câu, sau đó lắc đầu, bây giờ không phải là lúc để nghĩ những thứ này, tôi phải nhanh chóng tìm được áo liệm ngọc hàn thi mới là quan trọng nhất!
****9:
Tôi lấy dao găm từ trong ngực ra, nhẹ nhàng vén mở một góc của da người. Bên trong đã trống không, da người không còn mềm dẻo như vừa rồi, sau khi bị tôi vén lên một góc thì trực tiếp rũ xuống.
Tôi thở ra một hơi, cũng không biết nên làm thế nào, chỉ cầu cứu nhìn về phía Lão Yên.
Lão Yên vỗ vai tôi, nói loại chuyện này tôi nên thấy nhiều rồi mới đúng.
Tôi lắc đầu, nói không phải, tấm da người này là, là của một đứa nhỏ.
Bởi vì độ dài của tấm da người này mà tôi vẫn luôn tưởng rằng đây là một người lớn, mặc dù người lớn đáng giá đồng tình, nhưng suy cho cùng sẽ không làm những người đã gặp nhiều máu tanh như chúng tôi có bao nhiêu cảm khái, nhưng là trẻ con…
Không nói tôi có lòng đồng tình bao nhiêu, một phần là bởi vì cái chết thảm của Nhị Cẩu Tử khi xưa, vì vậy tôi vô cùng không muốn nhìn thấy trẻ con vô tội chết đi.
Lão Yên nhíu mày, hỏi tôi sao lại nhìn ra được?
Tôi chỉ vào phần da ở eo, nếp nhăn da người trưởng thành và trẻ con khác biệt, mặc dù đứa nhỏ này cao, nhưng cũng chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi mà thôi, nhìn trình độ nhẵn mịn của làn da, đoán chừng còn là một bé gái.
Một cô bé đang đúng tuổi dậy thì, khi còn sống trên người bị nuôi trùng, sau đó khi những con trùng này chưa hoàn toàn chết đi, đã bị dùng phương pháp đặc biệt lột da xuống, khi đó cô bé sẽ có cảm giác gì?
Không, trừ sợ hãi và đau đớn khó mà thừa nhận được ra, sao cô bé còn có thể có cảm giác gì nữa?
Tôi thở ra một hơi, cố gắng đè ép sự khó chịu trong lòng xuống, từ từ thu tấm da người lại.
Nha Tử thấy tôi như vậy, nhắc nhở tôi đồ trong mộ phần lớn đều chẳng lành, không bằng hỏa thiêu tại chỗ cũng tốt.
Tôi không đồng ý, bởi vì nếu như tôi là đứa nhỏ này, có lẽ cũng sẽ không muốn được hỏa thiêu trong mộ của kẻ thù.
Còn chẳng lành, tôi một mình cô đơn, chẳng lẽ còn để ý cái này sao?
Bọn họ thấy tôi đã quyết định thì cũng không nói thêm gì nữa.
Kỳ quái chính là, sau khi tôi thu tấm da người này lại, cổ mộ lại lặng lẽ mở ra ở trước mặt chúng tôi.
Tôi biết có lẽ đây chỉ là tình cờ, nhưng tôi càng tin tưởng đây là báo đáp của cô bé!
“Đi thôi, tôi muốn xem xem, rốt cuộc tên cầm thú Lưu Khứ này còn làm ra những chuyện mất hết tính người gì nữa.” Giọng điệu của tôi không quá tốt.
Tôi biết tâm thái này không ổn, nhưng tôi không nhịn được, càng là như này tôi lại càng không nhịn được.
Lão Yên nhìn tôi không nói gì, chỉ gọi những người còn lại đều đi theo sau tôi.
Sau khi đi qua cửa mộ này thì bước vào một gian mộ thất, bày bố của gian mộ thất này vô cùng kỳ lạ, bên phải mộ thất có một con đường không biết thông tới đâu, quan trọng là còn có một cầu thang dẫn xuống, nó xuất hiện ở trước mặt chúng tôi vô cùng rõ ràng, dường như là chỉ sợ chúng tôi không nhìn thấy.