Chương 1388 Áo Ngọc Hàn Thi
Trừ những thứ này ra, còn có một chiếc quan tài màu vàng và không ít vật chôn theo.
Phần lớn những vật chôn theo này đều là chén bình vàng bạc, trong đó đặc biệt nhất là một bộ chén vàng, kích cỡ mỗi một chiếc chén như nhau, ngay cả chi tiết cũng giống nhau như đúc.
Công nghệ như này bây giờ rất hiếm gặp, cho dù là khuôn mẫu giống nhau thì sản phẩm làm ra cũng có thể sẽ có chút khác biệt, thật sự không nghĩ tới lại gặp được một bộ chén mười hai món y hệt nhau ở đây.
Bên tôi vừa phát hiện ra chén vàng, bên Nha Tử cũng phát hiện ra một bộ mười hai chiếc bình rượu màu vàng.
Cô Thu há một tiếng, nói cái này còn đẹp hơn cả bình rượu màu bạc của cô ấy.
“Sao hả, cô còn muốn cái này à?” Tôi trêu chọc nói.
Tôi biết cô ấy sẽ không cần, giá tiền đồ trong mộ rất có giá trị, nếu như tự mình lấy ra dùng thì vẫn không qua được vướng mắc trong lòng.
Tôi lục lọi vật bồi táng xung quanh một lượt, sau đó hỏi Lão Yên mấy câu liên quan tới quy định lễ nghi Tây Hán.
Hoàng quyền tối cao có chỗ tốt, nhưng cũng có vô cùng nhiều quy củ, người nào hạ táng dùng lễ tiết như thế nào đều vô cùng được chú trọng, cho dù có thể Lưu Khứ sẽ không quá tuân theo, nhưng ngoài mặt cũng sẽ không làm ra chuyện gì không hợp quy củ, vì vậy một khi biết được chế độ, thì cũng sẽ biết được rốt cuộc gian mộ thất này đang chôn cất người nào.
Lão Yên sờ một chiếc chén vàng nói: “Theo lý mà nói, có thể được hưởng chén vàng bồi táng, thấp nhất cũng phải là một sĩ phu. Nhưng quy cách gian mộ thất này lại không lớn, vì vậy đoán chừng đây là người Lưu Khứ vô cùng tín nhiệm, nhưng địa vị lại không quá cao.”
Tôi gật đầu, sau đó đứng yên ở bên cạnh quan tài, cứ vậy mà nhìn quan tài không rời mắt.
“Mở quan tài không?”
Nha Tử nóng lòng muốn thử hỏi một câu, nhưng tôi lại lắc đầu, nói không mở, lời này làm cho ánh sáng trên mặt anh ta đều biến mất, nói không phải mỗi lần gặp được quan tài đều sẽ mở sao, lần này làm sao vậy?
Tôi há một tiếng: “Bởi vì đây không phải là quan tài, mà là một cơ quan khổng lồ mà thôi, nếu như mở, không biết chúng ta còn có thể sống mà đi ra khỏi mộ thất được không.”
Nha Tử ngạc nhiên nhìn về phía tôi, hỏi sao tôi lại nhìn ra, tôi chỉ vào quan tài, nói bởi vì kích thước của quan tài, chiếc quan tài này quá nhỏ.
Nhỏ?
Nha Tử không quá tin, nói quan tài này cho dù đựng hai người cũng đủ, sao có thể nhỏ được?
Tôi cười ha ha, còn chưa có giải thích, giáo sư Hứa đã trừng Nha Tử một cái, nói bình thường bảo con xem nhiều sách một chút, khi đọc sách cẩn thận hơn một chút, đừng ỷ vào trí nhớ tốt mà tiếp thu không có chọn lọc, con lại cứ không tin.
Nha Tử há to miệng, có lẽ là không biết tại sao lại bị khiển trách như vậy, giáo sư Hứa cũng không làm khó anh ta, chỉ quan tài giải thích: “Chiếc quan tài này không phù hợp với quy cách của sĩ phu, nếu Lưu Khứ đã tin tưởng người này, cũng cho ông ấy bồi táng theo cách của sĩ phu, vậy nhất định sẽ không bạc đãi người này trên phương diện quan tài, dẫu sao quan tài cũng tính là nhà sau khi chết của con người.”
Nha Tử ồ một tiếng, sau đó tỏ ý quả thật minh đã từng nghe nói đến việc này, chỉ là nhất thời không phản ứng lại được mà thôi.
Tôi nhún vai, không nói gì.
Trí nhớ của Nha Tử tốt là tốt, nhưng mỗi lần có thể đều kịp thời nhớ ra tri thức hay không thì chưa chắc.
Sau khi giáo sư Hứa nói xong còn nói thêm một câu: “Con đấy, sau này lưu trữ kiến thức của 701 đều dựa hết vào con, con cũng phải chuyên tâm một chút đi.”
Nha Tử sờ đầu cho giáo sư Hứa yên tâm, sau đó vẫn không quá cam lòng hỏi một câu, nói người của đội khảo cổ Yến Kinh tính kế thầy như vậy, tại sao thầy vẫn đi?
“Đương nhiên là vì 701.” Giáo sư Hứa cũng không nói dối gì, ông ấy nhìn chúng tôi, nghiêm túc nói: “Ở đây không có người khác, có một vài lời khi ở trong ban ngành tôi không tiện nói, nếu Nha Tử đã hỏi tới, tôi cũng nói với mọi người ở đây. Trường An, Nha Tử, còn có cô Thu và Côn Bố bây giờ không ở đây, các cậu đều phải nhớ rõ một chuyện.”
Thấy ông ấy đột nhiên nghiêm túc, vẻ mặt của chúng tôi lập tức trở nên nghiêm chỉnh.
Giáo sư Hứa nhẹ thở dài một hơi: “Cuối cùng 701 sẽ là của các cậu, các cậu phải hình thành một loại thói quen… Đó chính là đừng tin tưởng bất kỳ ai!”
Tôi nhíu mày, giáo sư Hứa nhìn về phía chúng tôi nói: “Các cậu là đồng bạn kề vai chiến đấu, giữa các cậu có thể tin tưởng lẫn nhau, nhưng cũng phải có đủ phán đoán. Còn nữa, đừng độc lai độc vãng, phải có nhiều giao lưu với các bộ môn khác và cấp trên của bộ môn, ngành của chúng ta vốn đã đặc biệt, nếu như không kịp thời nói rõ một vài chuyện, có lẽ bọn họ sẽ hoàn toàn không hiểu được chúng ta.”
Giáo sư Hứa nói một đống lời xem như là nhắc nhở chúng tôi, cuối cùng cũng nói tới trọng điểm: “Đừng cho người khác có thể thừa cơ lợi dụng, 701 chính là 701, bất kỳ người nào khác cũng không thể lấy bất kỳ danh nghĩa nào để tiến vào và chiếm giữ 701, các cậu nhớ kỹ chưa?”
Giọng điệu của ông ấy vô cùng nghiêm túc, chúng tôi cũng đáp lại vô cùng nghiêm túc, Nha Tử vẫn hỏi nhiều thêm một câu tại sao. Giáo sư Hứa nhìn về phía tôi, bảo tôi giải thích cho anh ta nghe, hiển nhiên là có hơi không hài lòng với việc lúc này Nha Tử vẫn còn không tập trung.